Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1984 - Chương 1984: Vạn Tộc Chí

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1984: Vạn Tộc Chí
 

Đại Chu vương rời đi, Tô Vũ liền thoát ra khỏi không gian hắc ám kia, bên ngoài, Nhân tộc đã bị Đại Chu vương mang đi hết, kể cả mấy người Liễu Văn Ngạn.

Tô Vũ mỉm cười, xoay người tiến về phía cổ thành.

Tượng đá hiện lên, Vân Tiêu nói: “Ta cảm thấy hắn không nói dối, nếu ngươi muốn trở về thì có lẽ hắn sẽ giúp ngươi giải quyết Tinh Nguyệt, để ngươi khôi phục tự do, ở Nhân tộc có hắn che chở, ngươi sẽ an toàn hơn. Người này... Rất mạnh!”

Tinh Hồng cũng trầm giọng nói: “Không sai, rất cường đại! Tô Vũ, người này cho ta cảm giác có lẽ hắn chưa bước vào hợp đạo, nhưng có khả năng... chiến một trận với hợp đạo, có lẽ chỉ khi ta và Vân Tiêu hoàn toàn giải trừ thạch hóa thì mới có thể chiến một trận cùng hắn.”

Tô Vũ kinh ngạc: “Ý đại nhân là...”

“Hiện tại, chúng ta không tính là hoàn toàn giải thoát, thoạt nhìn thạch hóa chi thân đã được giải trừ, nhưng kỳ thật vẫn chưa, bởi vì chúng ta vẫn phải trấn thủ thông đạo! Có cảm giác người này còn mạnh hơn ta ở trạng thái hóa thạch.”

Tóm lại là rất mạnh.

Tô Vũ không ngạc nhiên, gật đầu nói: “Chắc chắn y rất mạnh! Ta luôn cảm thấy y mạnh không kém gì Đại Tần vương, bởi vì y rất âm hiểm, giỏi nhẫn nại, ngươi giết con của y, chưa chắc y đã ra tay toàn lực.”

Tô Vũ nhận xét tiếp: “Nhưng ta không thích đối phương! Có lẽ, y phù hợp khí chất lãnh tụ Nhân tộc, có thể dẫn dắt Nhân tộc đi xa hơn, an toàn hơn, nhưng... Không thích chính là không thích! Có lẽ bởi vì ta còn trẻ, hoặc là vì bằng hữu thân nhân của ta, mà dù không phải thì ta cũng không thích y, đạo bất đồng khó lòng hợp tác, lý niệm của ta và y xung đột nhau!”

Tinh Hồng cười hỏi: “Vậy ư? Có thể cho ta biết lý niệm của ngươi là gì không?”

“Ta ư?”

Tô Vũ cười ha hả: “Không có gì, lý niệm của ta rất đơn giản, đấu được thì đấu, đấu không lại thì nhận thua, nhận thua không được thì liều mạng, dù chết thì cũng phải cắn kẻ thù một ngụm, cắn không được thì... chết!”

Tinh Hồng phì cười, “Vậy y thì sao?”

“Đại Chu vương ấy à...”

Tô Vũ ngẫm nghĩ: “Ta không hiểu rõ về người này, nhưng cũng đoán được đại khái, y là loại người giỏi nhẫn nhịn, đấu không lại cũng sẽ nhận thua, nếu nhận thua không được, ta sẽ liều mạng, còn y là loại sẽ tiếp tục thoái nhượng, đến mức đối phương nhổ nước miếng lên mặt vẫn có thể tươi cười. Đến ngày y cảm thấy chắc chắn mình có thể đánh lại, lúc ấy y mới trở mặt! Cho nên, kết quả là, có lẽ y sẽ thắng, nhưng quá trình chắc chắn sẽ tràn ngập khuất nhục! Mà ta không hy vọng mình phải chịu khuất nhục, dù kết cục cuối cùng là ta sẽ mất mạng.”

Tinh Hồng đả kích: “Vậy ngươi chính là loại người lỗ mãng, mà có lẽ suy nghĩ của Đại Chu vương là đúng.”

Tô Vũ nhún vai, “Ta đâu nói y sai, nhưng... Ta không thích, dù có đạo lý gì đi chăng nữa thì cũng không thể cấm ta không thích y!”

“Không sai!”

Tinh Hồng trêu chọc: “Chỉ là ngươi còn trẻ...”

“Hy vọng không thể đợi đến khi ta già!”

Tô Vũ ngắt lời, cười nói: “Chính bởi vì ta còn trẻ nên ta mới dám nói như vậy, nếu ta đã già rồi, trải qua nhiều giông bão gian nan, có lẽ còn không bằng đối phương. Nhưng chính bởi vì ta còn trẻ, cho nên ta không thích y!”

Tinh Hồng không nói nữa, Vân Tiêu thì lại cười khanh khách, “Không sai, trẻ tuổi tốt mà! Tuổi trẻ mới có thể bốc đồng! Trước đây chúng ta cũng từng trải qua quãng thời gian như vậy, khi đó lý tưởng thật vĩ đại, bọn ta muốn dẹp yên Tử Linh giới, kết quả đã trấn thủ vô số năm tháng, mà nay đã không còn xúc động và nhiệt huyết năm xưa.”

Hóa ra ngài cũng từng là một thiếu niên nhiệt huyết?

Vân Tiêu mỉm cười: “Nếu không còn việc gì thì ta về thánh thành đây! Đúng rồi, có lẽ bộ trưởng Thiên bộ Liệp Thiên các không phải người thời đại thượng cổ, nhưng có khả năng là cường giả các thời đại trước, cảm giác có điểm quen thuộc, có điều đối phương che giấu quá sâu, cụ thể là ai thì ta không rõ.”

Tinh Hồng gật đầu, “Ta cũng thấy quen thuộc, có thể đã từng gặp qua, nhưng quả thật không phải cường giả thượng cổ, không thì đã cảm nhận được một chút khí tức.”

Tô Vũ gật đầu, chuyện này không ảnh hưởng đến hắn.

Như vậy, các chủ Đông Các mới là đồ cổ thời đại thượng cổ?

Ai biết được!

Lần này có cảm giác đối phương rất điệu thấp, tổ chức lớn như thế mà chỉ lấy được 40 danh ngạch, không biết bọn họ nghĩ sao, giàu như vậy mà Tô Vũ bán danh ngạch cũng không mua, chỉ giữ đúng 40 suất ấy. Không biết là chỉ cần như vậy, hay là có nhiều gia hỏa xen lẫn trong các tộc, sau đó cũng sẽ tiến vào.

Tô Vũ nhanh chóng vào thành.

Hắn đã phân chia danh ngạch xong, mỗi thành một cái, cụ thể ai đi thì hắn mặc kệ!

Còn lại 16 cái, các đại yêu đều có, kết cục ra sao Tô Vũ cũng mặc kệ.

Phân chia xong, Tô Vũ còn 11 danh ngạch.

Hắn đang chờ tin tức Liễu Thành, lần này Nhân tộc không cướp được nhiều danh ngạch, tổng cộng chỉ có 420 cái, Đại Chu vương và Tần Trấn mua thêm 10 cái, vậy là có 430 cái, tính trung bình ra, một vị vô địch có chưa đến 10 suất.

Lúc trước bọn họ chọn người rất thoải mái là vì danh ngạch có nhiều.

Hiện tại tình thế đã khác.

Nhận tộc có nhiều người như vậy, tuy rằng Liễu Thành có vài vị xuất chiến, nhưng không có nghĩa sẽ được phân nhiều danh ngạch, nếu không đủ, Tô Vũ có thể trợ cấp mấy cái, ít nhất phải cho Ngô Lam một vé.

Nếu Ngô Lam không có danh ngạch, vậy thì ngụy trang thế nào được.

Mà, chuyện này phải ngẫm lại. Ngụy trang thành Ngô Lam có ổn không đây?

Tô Vũ thở dài, ta càng ngày càng không biết xấu hổ, vì sao lại tự hỏi việc này, ta chỉ nghĩ chơi mà thôi, đâu phải muốn ngụy trang thành nàng ta, nhiều nam nhân như vậy, vì sao lại nhắm đến nàng?

Thật cổ quái!

Giả mạo lão sư còn tốt hơn giả mạo nàng kia mà.

Thôi, lão sư có cơ duyên của chính mình, huống chi, thân là lão sư của Tô Vũ, bản thân Bạch Phong đã có không ít phiền toái, có khả năng vạn tộc cũng sẽ nhắm đến anh, thôi bỏ qua đi.

Tô Vũ không suy nghĩ nữa, hắn trở lại phủ thành chủ, lấy ra một ít tài liệu, nhìn chằm chằm đống tài liệu này một hồi.

Trong lòng lại nhớ đến ý tưởng lúc trước.

Vạn tộc chí!

Chế tạo một phần vạn tộc chí sao?

Tô Vũ nhẹ gõ tay vịn, trong đầu có vô số ý niệm, vạn tộc chí... Đây là đạo của mình phải không?

Hay là chấp niệm của chính mình?

Hay là hắn đã bị sách họa kim sắc ảnh hưởng?

Khi hắn sinh ra ý tưởng ấy, một thần văn đã ra đời, hợp thành hai chữ “Văn minh”, đây mới là chuyện kỳ lạ, điều này có nghĩa là hắn đã ngộ ra điều gì đó, phù hợp cái gì đó nên mới có thể sinh ra thần văn như vậy.

Vạn tộc chí phù hợp với đạo của mình sao?

Văn minh chi đạo ư?

Hắn lấy hai viên thần văn “Văn” và “Minh” ra xem, giờ phút này, hai thần văn vẫn đang dung hợp, thần văn chữ “Văn” có đặc tính là khiến thần văn khác cường đại hơn, xem như cái máy khuếch đại.

Mà thần văn chữ “Minh” thì có tác dụng gì?

“Minh... Hiểu ra, minh bạch, minh thiên?”

Tô Vũ suy đoán một phen, hắn không hiểu, nhưng thử một chút là sẽ biết.

Hắn lấy thần văn ra, lúc này Cục lông nhỏ đang tựa trên thần văn ngủ say, Tô Vũ lười để ý, gần đây gia hỏa này rất tự tại, thường xuyên ngủ đến mức ngáy ra tiếng, hết sức ồn ào.

Tiện tay ném bay Cục lông nhỏ, Cục lông nhỏ mở mắt nhìn về phía Tô Vũ, ngáp một cái, có chút ủy khuất, kệ đi, tiếp tục ngủ, rồi nó lại tiến vào biển ý chí, nằm sấp lên trên thần văn chữ “Kiếp” dụi dụi vài cái.

Lần này Tô Vũ không quấy rầy nó nữa, hắn nhìn chằm chằm hai thần văn trước mặt, Tô Vũ nhìn một hồi, mơ hồ có cảm giác khác lạ, thế nhưng vẫn không thể nói cụ thể đó là cảm giác gì.

Sau đó, Tô Vũ liền thắp lên truyền thừa chi hỏa, ý chí lực bắt đầu thiêu đốt.

Đầu óc Tô Vũ tỉnh táo hơn rất nhiều, lúc này nhìn thần văn liền có cảm xúc bất đồng.

Ánh mắt Tô Vũ lóe sáng, đột ngột bắt lấy Cục lông nhỏ cầm trong tay, mặc kệ nó ủy khuất, bỗng nhiên nhét thần văn vào trong miệng nó.

Bình Luận (0)
Comment