Đối diện, Đại Chu vương chắp hai tay sau lưng, nhìn Tô Vũ, hồi lâu sau, y thở dài một tiếng, “Đáng tiếc, nếu sớm biết ngươi có thiên phú như vậy thì bằng mọi giá phải giữ ngươi lại Nhân tộc.”
Tô Vũ đáp: “Không đâu, nếu ta ở lại Nhân tộc, có lẽ ta đã không có thiên phú như hiện tại, thiên phú chỉ là thứ phù phiếm, đừng coi là thật! Nếu ta không trải qua nhiều việc một năm qua thì kiến thức từ đâu ra, thiên phú từ đâu ra? Ta không tin đám người đa thần văn hệ mà các đại phủ giấu đi không có thiên phú cường đại? Ta cảm thấy bọn họ đều phải rất mạnh, nhưng vì sao thực lực lại không đủ cường đại? Là bởi vì bọn họ không có kiến thức, không có trải nghiệm, thần trong lòng bọn họ là Nhật Nguyệt, là vô địch, phải quỳ bái vô địch, mà ở trong mắt ta, vô địch cũng có thể giết!”
“Vô địch cũng có thể giết...”
Đại Chu vương lẩm bẩm một tiếng, gật đầu: “Đúng, vô địch cũng có thể giết! Vô địch không phải vô địch thật sự. Trong chư thiên vạn giới này, ai dám nói chính mình thật sự vô địch?”
Y mỉm cười, sau đó khôi phục vẻ bình tĩnh, nhìn về phía Tô Vũ nói: “Ngươi còn có hy vọng thoát thân không?”
Tô Vũ qua loa đáp: “Tùy vận khí, không phải là không có chút hy vọng nào! Có lẽ chỉ cần chặt đứt thông đạo tử khí, giết Tinh Nguyệt quân chủ là được!”
Đại Chu vương liền nói: “Nếu Nhân tộc nguyện ý giết chết Tinh Nguyệt, ngươi có nguyện ý trở về Nhân tộc không?”
Tô Vũ cười gượng, “Đại Chu vương nói đùa! Tinh Nguyệt quân chủ là Tử Linh quân chủ, giết nàng sẽ khiến Tử Linh Bán Hoàng xuất hiện, thậm chí còn cường đại hơn! Tổn thất vô địch chỉ vì một Lăng Vân không còn hướng về Nhân tộc, ta cảm thấy không đáng!”
Cổ quái!
Đại Chu vương muốn thử hắn, hay là nghiêm túc?
Huống chi ta sẽ không cho các ngươi giết Tinh Nguyệt nhà chúng ta, Tinh Nguyệt đáng yêu vô cùng, nàng là cục sạc vạn năng của ta, ai giết Tinh Nguyệt, ta sẽ không bỏ qua cho kẻ đó!
Đại Chu vương trầm mặc một hồi: “Ngươi không cần căm thù ta, ta sẽ không để ý ngươi có căm thù ta hay không, chuyện này chẳng có nghĩa lí gì. Ta chỉ muốn hỏi, nếu ngươi được giải thoát, ngươi cảm thấy mình có hy vọng đi xa hơn Diệp Bá Thiên không? Ngươi có thể mở ra lực áp chế Nhân cảnh không?”
Đây là thái độ nhiều năm qua của Đại Chu vương.
Y không kiến nghị đối ngoại khai chiến, mục tiêu của y chỉ có một, đó là mở ra lực áp chế Nhân cảnh.
Từ đầu tới cuối, y đều không hề giả vờ.
Mục tiêu của y quả thật chỉ có một cái này.
Đại Chu vương lại nói: “Chư thiên vạn tộc, cái gọi là Văn Minh sư vô địch đều là chuyện cười! Có lẽ chỉ có Nhân tộc, Văn Minh sư vô địch mới là vô địch thật sự! Mà con đường này rất khó đi, quá khó đi! Diệp Bá Thiên không làm được, Nam Vô Cương cũng không làm được, Vân Trần lại càng không, Vạn Thiên Thánh cũng không thể... Kể cả Hạ Thần, hắn cũng bất lực!”
Đại Chu vương lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Mà nay, Liễu Văn Ngạn được coi là Diệp Bá Thiên thứ hai, thiên phú rất mạnh nhưng vẫn kém một chút, hắn không có khả năng đi đến bước kia. Tô Vũ, ngươi cảm thấy ngươi có thể làm được không?”
Tô Vũ vừa định lên tiếng, Đại Chu vương đã nghiêm túc nói: “Đừng lừa dối ta, không cần thiết đâu. Tô Vũ, nếu ngươi cảm thấy mình có thể làm được, có thể đi đến một bước kia, vậy thì ngươi trở về Nhân tộc đi, ta sẽ duy trì ngươi, không chỉ mình ta, mà là rất nhiều người sẽ ủng hộ ngươi, không dám nói quá nhiều, nhưng ít nhất mười mấy vị Vĩnh Hằng đều có lập trường giống ta!”
Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, sau đó lại lắc đầu: “Đa tạ Đại Chu vương cất nhắc, có lẽ hiện tại ta nói rằng mình có thể thì sẽ được ngài trợ giúp! Đáng tiếc... Không cần, cũng không quan trọng! Huống chi ta vốn không coi trọng việc mở ra lực áp chế Nhân tộc!”
Tô Vũ cười, nụ cười mang vẻ nghiền ngẫm: “Vả lại không phải Đại Chu vương từng hỏi ta, nếu ta làm Nhân vương thì sẽ thế nào sao? Nhưng sao Đại Chu vương không hỏi, nếu ta là Nhân Hoàng thì thế nào?”
Đại Chu vương ngoài ý muốn, nhìn về phía hắn, mở miệng hỏi: “Vậy ngươi... Nếu ngươi là Nhân Hoàng thì sao?”
Tô Vũ bình thản đáp: “Không phục, giết! Không nghe lời, giết! Vạn tộc triều bái, duy ngã độc tôn! Còn lực áp chế ư, Nhân cảnh thật sự có nó sao? Có không? Có thật không?!”
Sau khi hỏi ba câu liên tiếp, ánh mắt Tô Vũ trở nên lạnh nhạt, “Đại Chu vương, ta cảm thấy các ngài đang nằm mơ! Nếu vạn tộc triều bái, trong thiên hạ, không kẻ nào không phục ta, ta còn cần lực áp chế làm gì! Nếu ta không địch lại vạn tộc, Nhân tộc suy bại! Nếu hậu nhân không địch lại, vậy thì quật khởi đi, không quật khởi được thì không có tư cách làm bá chủ, sẽ bị đào thải! Bởi vì quy tắc vạn giới là cá lớn nuốt cá bé! Sao phải làm ra cái gọi là lực áp chế để hạn chế chính mình, chẳng có ý nghĩa gì cả!”
Đại Chu vương nhìn hắn, miệng mấp máy, hồi lâu sau y mới lẩm bẩm nói: “Không có sao? Không... Sẽ không!”
Y chưa từng suy xét khả năng này à?
Không, chắc chắn là đã từng suy xét!
Nhưng y... Hoặc là nói, rất nhiều Nhân tộc đều coi đây trở thành đường lui cuối cùng, là hi vọng cuối cùng, y không thể nói, cũng không cho người khác nói ra. Có, nhất định là có lực áp chế, nhất định có thể mở ra!
Nhân cảnh sẽ trở thành hậu phương an toàn nhất!
Không như lời Tô Vũ nói, sẽ không đâu!
Đại Chu vương thở hắt ra, “Tô Vũ, ngươi biết không, ngươi nói chuyện quá khó nghe! Lời ngươi nói chỉ đem đến tuyệt vọng chứ không thể khiến kẻ khác cháy lên hy vọng. Ngươi cảm thấy, với những lời này, có ai cam nguyện liều chết chiến đấu không? Không, sẽ không, trong nỗi tuyệt vọng, có lẽ có vài việc ngươi không thể ngờ được sẽ xảy ra!”
“Phản bội sao?!”
Tô Vũ bật cười, “Có lẽ đã có người suy xét chuyện này, thậm chí là làm rồi! Đại Chu vương cho người ta hy vọng, vô địch khác cũng không ngốc, tất cả sẽ nghĩ đó là thật hết à? Chuyện mà ta cũng có thể nghĩ đến, chẳng lẽ không có ai từng suy xét xem rốt cuộc Nhân tộc có lực áp chế tồn tại hay không? Có lẽ Phần Hải vương phản bội không đơn giản chỉ là vì bị Ngũ Đại khi dễ, đúng không? Có lẽ gã đã tràn ngập tuyệt vọng, vậy nên mới lựa chọn làm ra chuyện như vậy.”
Đại Chu vương nhìn hắn, thở dài một tiếng, mở miệng nói: “Ta hiểu ý ngươi, ta đây... Ta hỏi một vấn đề cuối cùng, nếu một ngày kia, Nhân tộc cần ngươi, ngươi có trở về không?”
“Xem tình huống.”
Tô Vũ bình tĩnh đáp: “Ta không ngại trợ giúp một chút, nói đến cùng dù sao ta vẫn là Nhân tộc! Nhưng đừng trông cậy nhiều vào ta! Bảo ta hy sinh chính mình, cứu thiên hạ ư? Hay là hy sinh phụ thân ta, cứu các ngươi? Hy sinh lão sư ta, cứu người trong thiên hạ? Hy sinh cái tôi vì tập thể? Ta chưa thành thánh, chờ ta thành thánh rồi có lẽ ta sẽ cho ngài một đáp án khác.”
Đại Chu vương nhẹ nhàng thở hắt ra, gật đầu nói: “Vậy là đủ rồi, trợ giúp một chút đã là đủ rồi. Hôm nay nói những lời này với ngươi cũng không có ý gì khác, nếu ngày nào đó ngươi muốn thoát khỏi tình cảnh hiện tại, ngươi có thể phái người đến Nhân cảnh tìm ta!”
“Đa tạ, nhưng ngày ấy sẽ không đến đâu, có lẽ khi đó ta đã tình nguyện tới Tử Linh giới!”
Đại Chu vương hơi chấn động, nhìn chằm chằm hắn một lúc, cuối cùng đột ngột biến mất trước mặt Tô Vũ.