Đại Chu vương lại hỏi: “Có thể tâm sự không?”
“Không có thời gian, ta bận lắm.”
Giờ phút này, rốt cuộc có người không nín được, nghẹn khuất nói: “Tô Vũ, dù thế nào thì ngươi cũng là Nhân tộc! Đại Chu vương bệ hạ che chở Nhân tộc hơn 400 năm qua, che chở hàng tỉ thương sinh, đổ máu vì Nhân tộc, chinh chiến vì Nhân tộc, dù ngươi có thiên tư tuyệt đỉnh, dù tương lai ngươi sẽ trở thành vô địch, nhưng bây giờ ngươi có thể bất kính bệ hạ như vậy sao?”
“Chẳng lẽ hơn 400 năm qua, Tô gia ngươi sinh sống trong chiến trường Chư Thiên?”
“Tô Vũ ngươi sinh ra và lớn lên ở Nhân cảnh, dù thế nào, ngươi cũng từng hưởng thụ mười mấy năm thái bình thịnh thế, mà nay bởi vì vài người nhằm vào mà ngươi không phân xanh đỏ đen trắng, giận chó đánh mèo lên cả bệ hạ sao?”
Đó là một vị cường giả đến từ Đại Chu phủ, tuổi không quá lớn, giờ phút này, kẻ đó phẫn nộ quát: “Ngươi coi thường bệ hạ như thế cũng khiến kẻ khác phải lạnh lòng. Tô Vũ, ngươi cảm thấy làm vậy là thích hợp à?”
Tô Vũ mỉm cười nhìn về phía người nọ, nhìn mấy người Đại Chu vương, thẳng thắn đáp: “Không thích hợp! Luận tuổi, đó là trưởng bối! Luận công huân, công huân lớn lao, Tô Vũ tuyệt đối không thể so sánh, ta không có cống hiến gì cho Nhân tộc. 18 năm thái bình thịnh thế quả thật là dựa vào chư vị vô địch che chở! Luận thực lực lại càng kém xa, huống chi, Đại Chu vương có ân chỉ điểm cho ta, bởi vì ta từng phác họa thần văn của y. Cho nên, về tình về lý, ta đều không nên làm thế...”
Lúc này người nọ mới thấy thoải mái, có điều Tô Vũ lại nghiền ngẫm nói tiếp: “Nhưng... Ta chỉ muốn hỏi vài điều, Liễu gia bị giết, rốt cuộc Đại Chu vương bệ hạ không biết, hay là đã biết nhưng không quan tâm? Chỉ một vấn đề như vậy thôi! À, còn một chuyện nữa, những vị sư thúc sư bá ta chưa từng gặp mặt, khi họ bị giết, bệ hạ không biết, hay vẫn là biết mà không quản?”
Tô Vũ cười tủm tỉm: “Tuy ta chỉ có quan hệ tốt với Liễu lão sư, còn các sư thúc sư bá đã chết thì chưa từng gặp mặt! Kể cả cha mẹ của sư tỷ ta, ta cũng chưa từng gặp... Nhưng ta là người thích ghi thù! Hôm nay, nếu Đại Chu vương bệ hạ nói y hoàn toàn không biết gì cả, Tô Vũ ta sẽ dập đầu nhận lỗi, thừa nhận mình là một tên khốn nạn, dùng thái độ không tốt để đối đãi với anh hùng Nhân tộc, với người anh hùng đã che chở chúng ta, ta không xứng làm người! Bệ hạ, ngài nói đi, ngài có biết không?”
Hắn nhìn về phía Đại Chu vương, Đại Chu vương cũng nhìn hắn, sau một lúc lâu, Đại Chu vương nhẹ giọng đáp: “Biết một vài chuyện.”
Tô Vũ không nói gì.
Người phía sau Đại Chu vương biến sắc, nhìn về phía Đại Chu vương, hắn vội nói: “Bệ hạ, ngài...”
Đại Chu vương giơ tay, bình thản ngắt lời: “Chuyện đã làm thì không sợ người biết, không sợ người nghị luận. Có lẽ Tô Vũ ngươi cảm thấy khó nghe, nhưng đối với ta, đối với rất nhiều người mà nói, một mạch các ngươi chẳng là gì cả, chuyện này không cần thiết phải phủ nhận.”
Tô Vũ cười lớn: “Đại Chu vương thật sảng khoái! Kỳ thật ta chỉ muốn nghe những lời này! Làm vật hi sinh, hiến mạng vì đại cục của Nhân tộc, dùng mấy gia hỏa để đổi lấy nhiều vị vô địch chứng đạo thành công, đổi lấy Phần Hải vương bị giết, đổi lấy thực lực Nhân tộc tăng lên, đổi lấy 50 năm thái bình, thật sự rất có lời! Nhưng nhất mạch chúng ta chính là kẻ bị hi sinh, thậm chí là bị ép làm vật hi sinh chứ không phải tình nguyện... Ta oán hận các ngươi không quá đáng chứ?”
Đại Chu vương bình tĩnh đáp: “Không quá đáng, các ngươi nên hận. Nếu ngươi đã nói như thế, vậy ta cũng nói thẳng, nếu một mạch các ngươi không ai quật khởi, hi sinh cũng đã hi sinh rồi, sự thật là như thế, không cần phải tranh cãi điều gì.”
Tô Vũ cười ha hả: “Đúng vậy, cho nên ta không nói gì cả. Nhưng ta thấy thuộc hạ của ngài có vẻ không vui vẻ cho lắm, cảm thấy ta coi thường ngài. Nhưng... Chẳng lẽ bệ hạ muốn ta quỳ bái ngài sao?”
“Tô Vũ!”
Nơi xa, Liễu Văn Ngạn khẽ quát ngăn cản Tô Vũ, ông nhìn về phía Đại Chu vương, hơi khom người nói: “Bệ hạ thứ lỗi, hắn còn trẻ tuổi. Vì Nhân tộc, hi sinh một vài người, thành toàn một vài người là điều nên làm, Liễu gia ta vinh hạnh hiến sức!”
Tô Vũ cười sâu xa: “Lão sư nói không sai, hi sinh một Liễu gia nho nhỏ, đổi lấy nhiều người Chu gia chứng đạo, đứng ở góc độ Chu gia, chuyện này thật sự có lời! Nếu là ta, hi sinh vài người Chu gia, đổi lấy lão sư ngài chứng đạo, phụ thân ta chứng đạo... Ta cũng cảm thấy có lời! Người không vì mình, trời tru đất diệt, không cần phải tranh cãi điều gì, dù sao cũng không phải Đại Chu vương tự mình xuống tay, mấu chốt ở chỗ, đã làm rồi, đã xong rồi, không cần thiết phải đối đãi với chúng ta như ân nhân, đúng không?”
Tô Vũ cười tủm tỉm nói tiếp: “Nếu ta hi sinh người Chu gia để đổi lấy người nhà ta chứng đạo, chẳng lẽ ta còn phải đến Chu gia, tìm hậu đại của bọn họ, nói với bọn họ rằng, các ngươi phải hiểu cho ta, ta là vì Nhân tộc, các ngươi nên coi ta là anh hùng, quỳ bái ta, hình như làm vậy không thích hợp lắm? Tuy rằng người nhà ta có thành vô địch, cũng sẽ che chở Nhân tộc, nhưng ta sẽ không cưỡng cầu hậu duệ Chu gia thờ phụng ta là anh hùng, đúng không?”
Lời này khiến mọi người lâm vào trầm mặc.
Đại Chu vương gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ngươi nói có lý, cũng không cần khách khí với ta, có một số việc đã làm rồi, ta chỉ có thể nói rằng, lập trường chúng ta bất đồng, ta không thấy mình làm sai, Tô Vũ, ngươi thấy sao?”
Tô Vũ gật đầu, “Đối với những người khác mà nói, ngài không sai, ngài đúng! Dù sao chuyện không liên quan đến mình, Nhân tộc cường đại hơn, mọi người được lợi. Nhưng đối với đương sự, ta cảm thấy không nên cưỡng cầu điều gì, bệ hạ cảm thấy có lý không?”
“Có lý!”
Đại Chu vương cũng gật đầu, Tô Vũ mỉm cười, “Vậy là tốt rồi, ta biết bệ hạ thích giảng đạo lý mà. Người văn nhã, làm công tác văn hóa đều thích giảng đạo lý! Chỉ có những kẻ ngu ngốc, thích bẻ cong đạo đức, muốn người bị hại chấp nhận cung phụng kẻ gây tội, không chấp nhận thì lại là chuyện quá đáng, vô lý, hóa ra ngươi giết cả nhà ta, ngươi nói xin lỗi là ta phải tha thứ cho ngươi ư? Không thỏa đáng chút nào, đúng không?”
Sắc mặt người phía sau Đại Chu vương đỏ lên, cắn răng quát: “Nhưng bệ hạ không phải là hung thủ...”
Tô Vũ thở dài, “Cho nên ta đâu nói là muốn đánh chết Đại Chu vương. Đại Chu vương là lãnh tụ của Nhân tộc, ngồi xem Liễu gia bị diệt môn, y không phải người thường, y là người chấp pháp, người chấp pháp ngồi xem hung án xảy ra, không thèm quan tâm, vậy ngươi nói xem, người chấp pháp ấy có trách nhiệm không? Ta đến Đại Chu phủ giết cả nhà ngươi, Đại Chu vương ở ngay trong phủ, tận mắt nhìn thấy, nhưng lại thờ ơ không quản. Ta hỏi ngươi, ngươi còn cảm thấy Đại Chu vương là anh hùng trong lòng ngươi không? Nếu ngươi vẫn cảm thấy như vậy, ta có thể chơi cùng ngươi thử xem!”
Ánh mắt người nọ biến ảo, có chút suy sụp, cúi đầu không nói chuyện nữa.
Giờ khắc này lòng hắn ta cực kỳ phức tạp.
Có lẽ... hắn không phải đương sự, cho nên không thể lý giải cảm xúc của nhất mạch Tô Vũ.
Tô Vũ cũng không phải, nhưng hắn là đệ tử của Liễu Văn Ngạn, là truyền nhân đa thần văn hệ, cho nên hắn không chấp nhận, không muốn sùng bái Đại Chu vương, đây là quyền lợi của hắn.
Đại Chu vương không nói gì thêm, cũng không ngăn cản Tô Vũ nói, mặc kệ cho hắn nói.
Chờ Tô Vũ nói xong, y mới nhẹ giọng hỏi: “Hiện giờ có thể tâm sự không?”
Tô Vũ cười đáp: “Đương nhiên có thể, ta rất vinh hạnh!”
Đại Chu vương nhìn ba tượng đá, nhẹ giọng nói: “Bọn họ thì sao? Có thể...”
“Không thể!”
Tô Vũ lắc đầu, “Bệ hạ yên tâm đi, trừ khi ta chết, bằng không mấy vị đại nhân này sẽ không làm gì bất lợi với ta.”
Đại Chu vương khẽ cười, Tô Vũ hơi hoa mắt một chút, bốn phía đã biến thành không gian hắc ám.