Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1981 - Chương 1981: Lão Ô Quy

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1981: Lão Ô Quy
 

Trong lúc mọi người đang trầm mặc, bỗng nhiên một ma ảnh hiện lên trên hư không, cường hãn vô biên, tóc dài đỏ như máu tung bay, bình thản nói: “Ta đổi! Tô Vũ, ta có Sinh Tử quả mà ngươi muốn!”

“Huyết Hỏa Ma vương!”

Ma Qua nhíu mày, không khỏi nhìn về phía đối phương, Huyết Hỏa Ma vương đi ra từ trong hư không, ném một cái tráp màu đen về phía Tô Vũ, đoạn nói: “Ngươi có thể cho đám trấn thủ kiểm tra xem, đây chính là Sinh Tử quả!”

Tô Vũ nhìn về phía Tinh Hồng, trong mắt Tinh Hồng xuất hiện quang mang, y cẩn thận quan sát bảo vật bên trong. Sau một lúc lâu, y gật đầu, truyền âm nói: “Lúc trước ta cũng muốn nói cho ngươi, nhưng thứ này rất hiếm có! Ma tộc có là vì thế hệ Bán Hoàng trước của Ma tộc âm thầm tiềm nhập thông đạo Tử Linh, sau khi trở về liền ngã xuống... Hẳn là vì bị thương quá nặng ở Tử Linh giới, nhưng không ngờ Ma tộc vẫn còn vật này.”

Mấu chốt là nó lại nằm trong tay Huyết Hỏa Ma vương.

Quả thật có thể xem Sinh Tử quả như chí bảo, người chết có thể giữ lại một bộ phận ký ức, đối với Tử Linh không có linh trí mà nói, đây là bảo vật cực kỳ quan trọng, Thiên Hà bên cạnh Tô Vũ nghe hiểu, giờ phút này đã thèm nhỏ dãi.

Gần như kết cục của thành chủ đều là cái chết, chắc chắn sẽ hóa thành Tử Linh.

Nếu có bảo vật này, chết rồi vẫn có thể giữ lại một phần ký ức, vậy thì sẽ rất khó lường!

Kẻ không phải vô địch ngã xuống, hóa thành Tử Linh, gần như không có khả năng giữ được linh trí.

Tô Vũ nhìn thoáng qua Huyết Hỏa Ma vương, đối phương chủ động ném đồ vật cho hắn, Tô Vũ rất muốn cầm được liền chạy, nhưng sau khi suy xét thì từ bỏ suy nghĩ này, vị này không dễ chọc.

Thực lực không bằng Bán Hoàng, nhưng không thua kém Đại Hạ vương, có lẽ còn mạnh hơn một chút, thậm chí không kém gì Đại Tần vương.

Tô Vũ do dự, cuối cùng vẫn ném 30 khối lệnh bài qua.

Huyết Hỏa Ma vương lấy được lệnh bài, không thèm nhìn những người khác, lập tức biến mất tại chỗ, vô tung vô ảnh, tới nhanh, đi cũng nhanh.

Hiển nhiên gã hy vọng lấy được nhiều danh ngạch hơn, cho càng nhiều người đi vào, có lẽ mục tiêu chính là Cửu Diệp thiên liên có thể giúp gã trở thành cường giả Bán Hoàng.

Dù Sinh Tử quả trân quý nhưng cũng chỉ hữu dụng với người chết, không có chút tác dụng nào đối với người sống.

Giữ thứ này để làm gì, chờ chết rồi dùng sao?

Lam Thiên thấy Tô Vũ đã đổi xong, y nhẹ nhàng thở ra, truyền âm dặn dò: “Giữ kĩ, đừng vội dùng! Đây là lời nhắn Vạn Thiên Thánh nhờ ta chuyển cho ngươi, hắn nói có khả năng Diệp Bá Thiên đã hóa thành Tử Linh, có lẽ đã mất đi ký ức, nếu một ngày nào đó gặp lại thì sẽ hữu dụng! Nếu không gặp được, khi ngươi sắp chết hãy tự dùng!”

Tô Vũ câm nín, nguyền rủa ta à?

Ra là ý của lão Vạn, muốn ta tiếp dẫn Diệp Bá Thiên sao?

Ngũ Đại thật sự đã hóa thành Tử Linh à?

Cũng không nhất định!

Ngũ Đại không phải cư dân cổ thành, chưa chắc đã hóa thành Tử Linh, nhưng nghe nói người có thực lực cường đại có khả năng sẽ bị Tử Linh Thiên Hà tiếp dẫn.

Đến lúc này, Tô Vũ đã bán sạch hết danh ngạch còn dư.

Chỉ để lại 50 danh ngạch, không tính là quá thu hút.

Hắn đổi được không ít thứ, trên thực tế, những thứ ấy vừa có thể nói là trân quý, cũng có thể nói là không đáng giá tiền, đặc biệt là Sinh Tử quả, không mấy ai có thể sử dụng nó.

Như vậy cũng tốt, mọi người sẽ không vì hắn có quá nhiều thứ tốt mà nhìn chằm chằm vào hắn nữa.

Ít nhất đối với vô địch mà nói, Tô Vũ chẳng có gì đáng giá để bọn họ mơ ước, Sinh Tử quả còn không hấp dẫn bằng vật gánh chịu.

Tới giờ phút này, toàn bộ danh ngạch đã phân chia xong.

Bạch Phát Thần vương nhìn bốn phía, nói chuyện: “Một tháng sau, hẹn chư vị tại Tinh Vũ phủ đệ! Kẻ không có lệnh bài thì không được đi vào! Vạn tộc có thể tùy ý tiến vào thông đạo đặc thù, sinh tử tự chịu! Tô Vũ, hy vọng ngày ấy có thể gặp ngươi!”

Tô Vũ không tới thì chẳng có gì thú vị, hắn mà vào đó, vậy giết hắn đơn giản hơn nhiều.

Tô Vũ cười đáp: “Yên tâm đi, ta sẽ tới, ta chưa từng thăm quan Tinh Vũ phủ đệ nên chẳng biết tròn méo ra sao! Còn vấn đề có vào hay không... Phải xem chư vị đại nhân có nhằm vào ta hay không đã, nếu có, vậy ta phải suy xét cho kĩ!”

Một đám người không nói gì thêm, lần lượt biến mất, kế tiếp chỉ còn đợi Tinh Vũ phủ đệ chính thức mở ra.

. . .

Những tộc khác đã đi rồi, bên phía Nhân tộc, mấy người Đại Chu vương vẫn chưa rời đi.

Kỳ thật không phải chỉ có Nhân tộc, mấy cường giả cổ tộc cùng Hống vương đã trốn vào hư không, khe khẽ nói nhỏ, không biết là muốn đi Quang Minh giới hay là đi săn giết Tiên tộc.

Tô Vũ đã nói là rất thơm rất ngọt, khiến mấy lão quái này hết sức động tâm.

Bọn chúng đều là hung vật!

Hống vương, lão Kim Ô, còn có mấy đại yêu thoạt nhìn không dễ chọc.

Đám hung vật ấy ẩn trốn như vậy, có lẽ là muốn làm đại sự.

Tô Vũ đang muốn trở về thành, Đại Chu vương bỗng lên tiếng: “Tô Vũ, chờ một lát, có thể nói vài câu không?”

Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, lão ô quy muốn nói chuyện với hắn sao?

Nói cái gì?

Ánh mắt Đại Chu vương nhìn chằm chằm Tô Vũ, thần văn chữ “Kiếp” của Tô Vũ nhảy lên, hắn âm thầm cả kinh, má nó, hiện giờ thực lực ta đã như vậy, chẳng lẽ vẫn bị đối phương cảm ứng được?

Không khoa trương như vậy chứ?

“Lão ô quy?”

Tô Vũ thầm nói trong lòng, không mở rộng biển ý chí, đối diện, lông mày Đại Chu vương nhướng lên một chút, ánh mắt nhìn Tô Vũ có chút khác thường.

“Lão ô quy?”

Tô Vũ chửi thầm một câu.

Đại Chu vương ho nhẹ một tiếng, khẽ cười nói: “Tô Vũ, tâm sự chút được không? Còn nữa... sao phải căm thù ta như thế?”

“Không hề!”

Tô Vũ lập tức phủ nhận, lắc đầu: “Đại Chu vương chính là cường giả đệ nhất Nhân tộc, cường giả Bán Hoàng che giấu thực lực, âm thầm thủ vệ Nhân tộc, chính là đệ nhất công thần của Nhân tộc, che chở chúng ta mấy trăm năm, ta vô cùng cảm kích!”

“...”

Đại Chu vương nhìn hắn, phía sau, Ngưu Bách Đạo không nhịn được, vội mắng: “Tô Vũ, đừng nói chuyện lung tung, vạn tộc sẽ coi là thật!”

Đừng nói lung tung, nhỡ đâu vạn tộc coi là thật, vậy Đại Chu vương sẽ gặp nguy hiểm.

Tô Vũ bất hòa với Đại Chu phủ là chuyện bình thường.

Dù sao cũng đã tranh đấu nhiều năm.

Nhưng Đại Chu vương là 1 trong 3 cường giả mạnh nhất Nhân cảnh, nếu y bị hãm hại mà chết, vậy thì Nhân tộc sẽ tổn thất quá thảm trọng.

Tô Vũ bật cười, “Nịnh hót thôi mà. Vạn tộc mà tưởng thật thì đúng là đồ ngốc! Ta nói là Bán Hoàng thì là Bán Hoàng chắc, vậy ta đây nói Đại Tần vương, Đại Minh vương, Đại Hạ vương đều là Bán Hoàng, đám ngu ngốc kia sẽ nghĩ là thật sao?”

“...”

Gia hỏa này quá kiêu ngạo!

Trên đảo vẫn còn có không ít người chưa đi.

Tô Vũ không thèm để ý, nhếch miệng cười nói với phía dưới: “Nhìn kỹ đây, nghe cho cẩn thận vào! Sợ là kiếp sau các ngươi không có cơ hội nghe đâu, hoặc là đi theo ta đi, ta cho các ngươi cơ hội hóa thành Tử Linh.”

Hắn cười, hàm răng biến thành màu đen, tử khí dật tán, ánh mắt u lãnh.

Ta đã sắp chết rồi, còn cần phải kiêng kị các ngươi ư?

Mọi người đều hiểu ý hắn, một đám sinh linh nhanh chóng bỏ chạy, hiện tại gia hỏa này chính là kẻ điên, đừng trêu chọc hắn, cũng không chọc nổi.

Những gì Tô Vũ biểu hiện hôm nay đều khiến kẻ khác cảm thấy gia hỏa này có lẽ đã điên rồi.

Tuổi trẻ, thiên phú tuyệt đỉnh!

Mà nay, năm 351 vừa mới qua, hiện tại là lịch An Bình năm 352, Tô Vũ vừa tròn 20 tuổi, đứng đầu Thiên bảng, bá chủ cổ thành, thiên phú cao đến mức kẻ khác phải ngước nhìn, người như vậy lại biết mình không còn sống được bao lâu, là ai thì cũng sẽ nổi điên.

Không thể chấp nhận là điều đương nhiên.

Một khi này trở nên triệt để điên cuồng, tới thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, có lẽ sẽ tạo thành phiền toái khó có thể tưởng tượng.

Cho nên hiện tại các tộc đều khá khoan dung với Tô Vũ.

Kể cả chuyện hắn cướp lấy hơn 100 danh ngạch rồi lại bán đi, kỳ thật vạn tộc không hề làm khó hắn.

So đo với một kẻ điên có thể tạo thành phiền toái lớn với vô địch, biết rõ hắn không sống được lâu mà còn tranh cãi với hắn, có cần thiết không?

Nhỡ đâu tính mạng cũng đi tong thì không phải là thiệt thòi sao?

Đó mới là nguyên nhân chủ yếu khiến vạn tộc khoan dung với hắn, chứ không phải bởi vì hắn là chủ nhân cổ thành.

Tuy hắn là chủ nhân cổ thành, nhưng dù tượng đá có mạnh đến mức nào thì bọn họ có thể lật đổ một giới không?

Nếu bọn họ cường đại như vậy thì Thần Ma đã không đứng đầu vạn giới bấy lâu.

Các tộc đều có thủ đoạn áp đáy hòm.

Kiêng kị Tô Vũ chỉ bởi vì hắn sắp chết, người sắp chết rất khó chơi.

Những người đó chạy thục mạng, toàn bộ Thiên Hà đảo nhanh chóng trở nên an tĩnh.

Giờ phút này, chỉ còn Nhân tộc ở lại nơi đây.

Bình Luận (0)
Comment