100 danh ngạch, Tô Vũ nói thẳng: “36 tòa cổ thành, ta cho 34 thành mỗi thành một danh ngạch! Còn lại bên ta giữ 16 cái, 50 cái dư lại thì tiếp tục bán!”
Hắn chỉ cần 16 cái, hắn đã đáp ứng cho 5 đại yêu, mỗi gia hỏa một cái là đủ rồi.
Còn lại 11 cái để tính sau.
Nghe Tô Vũ nói muốn bán 50 cái nữa, một đám người vui sướng vạn phần, quả nhiên để Tô Vũ cướp danh ngạch đi là đúng đắn, cùng lắm thì tốn chút tiền mua lại mà thôi, dù sao vẫn dễ hơn là đi đánh nhau cướp đoạt.
Tô Vũ trầm tư một chút, mở miệng: “Đã có tinh huyết, ý chí lực cũng đủ rồi. Ở đây đều là lão tiền bối, hẳn là có người giữ công pháp Nhân tộc thượng cổ, không phải thượng cổ cũng được, công pháp Nhân tộc thời kỳ Nhất Đại, Nhị Đại, Tam Đại cũng có thể! Chỉ cần thích hợp, ta đều đổi!”
Nghe vậy, vài người biến sắc.
Bên phía Nhân tộc, ánh mắt Đại Chu vương khẽ động, những người khác thì hơi ngạc nhiên, có ý gì?
Cái gì mà Nhất Đại Nhị Đại?
Giờ phút này, dù là mấy đại cường tộc thì cũng thấy khó hiểu, Đạo vương chất vấn: “Tô Vũ, ngươi muốn lấy số công pháp đó để làm gì?”
Tô Vũ tỏ ra khó hiểu: “Để nghiên cứu! Ta là Văn Minh sư mà, ta rất thích suy luận công pháp, các ngươi không biết sao? Gần như ta đã xem hết công pháp Nhân tộc! Nếu có công pháp thượng cổ thì đổi một ít cho ta, ta dùng để nghiên cứu, không có vấn đề gì chứ?”
Đạo vương hờ hững đáp: “Công pháp Nhân tộc thượng cổ và cả mấy thế hệ sau đó đều bị tiêu hủy, ngươi đừng nghĩ nữa!”
Tô Vũ nhìn tứ phương, “Tàn nhẫn như vậy à? Xem ra đúng là bị Nhân tộc giết đến sợ rồi! Vậy thì thôi, ta muốn đổi bảo vật chế tạo Thiên binh, nhớ kỹ, là chế tạo Thiên binh, không phải là thứ rác rưởi, đừng làm bẩn mắt ta.”
Thiên Đúc vương vội hỏi: “Ngươi muốn rèn Thiên binh?”
Mọi người đã sắp quên chuyện Tô Vũ là Đúc Binh sư.
Hiện giờ nghe hắn nói thế, nhất thời cả đám mới nhớ ra, chẳng lẽ gia hỏa này muốn rèn Thiên binh?
Tô Vũ đáp: “Không vội, hiện tại ta chỉ miễn cưỡng rèn được Địa binh thôi, ta muốn tự chế tạo cho chính mình một thanh binh khí thuận tay, nếu ta chết trước khi thành công, ta sẽ tìm một chỗ chôn lại, chờ đợi người có duyên tới nhặt!”
“...”
Lời hắn nói chẳng có câu nào là thật, trên thực tế, Tô Vũ đổi những thứ này là muốn chế tạo một thứ, vạn tộc chí!
Trước đó có một vài ý niệm đã giúp Tô Vũ có được cảm ngộ.
Hắn không chế tạo được Thiên binh, nhưng có thể chế tạo hình thức ban đầu, mà chưa chắc đã cần phải chế tạo Thiên binh, cấp bậc Địa binh cũng được.
Bảo vật chế tạo binh khí, còn là để chế tạo Thiên binh rất hiếm có.
Nhưng trong chư thiên vạn giới, Đúc Binh sư cường đại không nhiều lắm, mọi người có tài liệu cũng hiếm khi dùng tới.
Vì vậy liền nhanh chóng có người trao đổi.
Lúc này, Thiên Đúc vương cũng đỏ mắt, rất muốn cướp đoạt Tô Vũ, tài liệu mà hắn thu được đã đủ để chế tạo hai ba thanh Thiên binh.
Tô Vũ bỗng nhiên phì cười, có điểm ác ý nói: “Huyền Khải vương, nếu ngươi nguyện ý dùng thi thể của mình để đổi, ta cho tộc ngươi 50 danh ngạch, ngươi đổi không?”
“...”
Nơi xa, sắc mặt Huyền Khải vương rất khó coi, lập tức trốn vào hư không, biến mất ngay tại chỗ.
Tô Vũ khốn kiếp, ý đồ xấu xa!
50 danh ngạch... có lẽ sẽ khiến vài gia hỏa cổ tộc động tâm.
Tô Vũ đổi cái này, đổi cái kia, danh ngạch dần dần giảm bớt, thu được không ít bảo vật.
Ngay cả Thần Ma cũng không nhịn được mà ra tay đổi mấy cái.
Dù sao cái giá cũng không quá cao, có thể chấp nhận được.
Tô Vũ yên lặng tính toán, bảo vật chế tạo Thiên binh đã đủ dùng, tinh huyết đủ dùng, tinh huyết Văn Minh sư... Hắn không thể thu thập lộ liễu, có vài thứ không thể nói quá rõ ràng.
Hy vọng trong đống tinh huyết thu thập được ở đây hôm nay sẽ có tinh huyết Văn Minh sư, dù sao những vô địch này vốn cũng không quan tâm tinh huyết là của Văn Minh sư hay là Chiến Giả.
Thậm chí tinh huyết Chiến Giả còn có chất lượng tốt hơn, có lẽ bọn họ sẽ cố ý giao tinh huyết Văn Minh sư cho hắn.
Vậy mình còn thiếu cái gì?
Tô Vũ tính toán một chút, hiện tại mình thiếu một ít bảo vật cửu biến, nhưng không có công pháp thích hợp, có bảo vật cửu biến cũng vô dụng, chờ nghiên cứu ra công pháp rồi tìm biện pháp thu hoạch cũng không muộn.
Về phương diện thần văn, khai Thần khiếu còn cần một vài thứ dùng để tăng cường ý chí lực.
Ngoài ra còn ý chí chi văn, nhưng Tô Vũ chỉ thích hợp dùng của Nhân tộc, hắn không dùng được của các tộc khác.
Trong lúc hắn đang tự hỏi mình còn cần cái gì.
Bên cạnh, Lam Thiên bỗng nhiên truyền âm nói: “Đổi Sinh Tử quả!”
Tô Vũ ngoài ý muốn, đó là thứ gì?
Lam Thiên nói tiếp: “Cứ đổi đi! Ngươi còn 80 danh ngạch, đổi bằng 30 cái còn lại đi, chỉ cần đổi một quả là được! Hẳn là sẽ có người chịu đổi!”
Tuy rằng Tô Vũ không hiểu, nhưng hắn vẫn mở miệng: “30 danh ngạch còn lại không bán lẻ, ta muốn đổi một viên Sinh Tử quả!”
Nghe vậy, ánh mắt vô số người trở nên khác thường.
Vương giả Hống tộc lên tiếng: “Sinh Tử quả... Thứ này không dễ có được! Tô Vũ, ngươi muốn tìm đường lui cho chính mình à?”
Tô Vũ không hiểu ý nó.
Nhưng hắn sẽ không nói ra, hắn tươi cười đáp: “Hống vương, ngài có không?”
Hống vương lắc đầu, “Thứ này rất hiếm thấy! Có lẽ Ma tộc và Thần tộc có, Tiên tộc... Cũng có thể có! Thứ như Sinh Tử quả rất khó cầu. Năm xưa Hà Đồ đã dùng thứ này, sau khi chết, hắn có thể mau chóng khôi phục một phần ký ức chính là nhờ nó. Tô Vũ, ngươi muốn đi theo con đường của Hà Đồ sao?”
Tô Vũ thầm chấn động, dùng để khôi phục ký ức?
Lúc bấy giờ, Đạo vương nói: “Tô Vũ, người đã sắp chết, sao phải theo đuổi kiếp sau? Bắt đầu một lần nữa, hóa thành Tử Linh cũng khá tốt, huống chi chưa chắc đã có cơ hội lần thứ 2!”
Ma Qua cũng xen vào: “Thứ này rất khó có được! Sinh trưởng trong Tử Linh Thiên Hà, có mấy ai dám tiến vào Tử Linh giới? Hơn nữa địa phương sinh trưởng cũng vô cùng nguy hiểm, trong tình huống bình thường, nơi có cường giả Tử Linh Bán Hoàng trở lên mới có thể sinh ra thứ này...”
Tô Vũ chấn động không thôi, vì sao Lam Thiên lại biết đến nó?
Xem ra gia hỏa này biết không ít chuyện.
Mấu chốt là dùng Sinh Tử quả thật sự có thể giúp Tử Linh khôi phục ký ức sao?
Vậy có nghĩa đó là thứ cực tốt!
Người đã chết rồi mà còn có thể khôi phục một chút ký ức, chuyện này Tử Linh bình thường không thể làm được, hiện tại có rất nhiều Tử Linh chỉ như một tờ giấy trắng, ký ức, linh trí đều là sau này tới cấp độ quân chủ mới có.
Hóa ra Hà Đồ đã dùng thứ này, khó trách sau khi y chết lại có thể nhanh chóng khôi phục ký ức, tuy rằng không quá hoàn thiện.
Tô Vũ đã biết tác dụng của nó, hắn liền nói: “Chư vị, 30 danh ngạch không phải số lượng nhỏ! Chủng tộc có 30 người tiến vào, có lẽ sẽ lấy được 30 vật gánh chịu, đạt được Cửu Diệp thiên liên, dù không lấy được Cửu Diệp thiên liên, chỉ cần nhặt được vài món Thần binh là cũng đủ phát tài! Mà thứ ta muốn chỉ là Sinh Tử quả, ta đã sắp chết, dù sao cũng phải chuẩn bị một chút đường lui cho chính mình, chừa lại chút niệm tưởng. Sau khi hóa thành Tử Linh, ta sẽ không ra ngoài được nữa. Không phải Hà Đồ đã khôi phục ký ức sao? Nhưng nhiều năm như vậy không phải vẫn chỉ có thể rít gào vô ích à?”
Giờ phút này, mấy đại cường tộc đều trầm mặc.
Bọn họ có Sinh Tử quả không?
Ma tộc có!
Viêm Ma khôi phục ký ức thượng cổ, có tư duy phán đoán là nhờ Ma tộc phái người tiến vào Tử Linh giới, dùng Sinh Tử quả mở ra ký ức và linh trí cho vị này.
Sau đó mới có thể tiếp dẫn đối phương, nếu không, đối phương không có ký ức, tiếp dẫn đối phương cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Trong lúc mọi người đang trầm mặc, bỗng nhiên một ma ảnh hiện lên trên hư không, cường hãn vô biên, tóc dài đỏ như máu tung bay, bình thản nói: “Ta đổi! Tô Vũ, ta có Sinh Tử quả mà ngươi muốn!”