“Rốt cuộc gia hỏa Tô Vũ kia đang làm gì?”
Bên phía Nhân tộc, có người nhỏ giọng dò hỏi, một đám người giật mình nhìn về phía kẻ này, còn dám gọi tên? Không sợ hắn nghe được giết chết ngươi sao?
Hạ Hổ Vưu bĩu môi, giải đáp: “Quá đơn giản, ăn luôn tại hiện trường là để mọi người biết hắn đã dùng rồi, trừ mạng hắn ra, còn lại hắn chẳng có gì để cướp, có vậy mà cũng không hiểu sao? Đồng thời làm vậy để nghiệm chứng xem những bảo vật này có đáng giá hay không!”
Giờ phút này, Tô Vũ ăn đến độ khắp miệng đều tràn đầy dư vị ý chí lực.
Có người thật sự lấy thần văn để đổi, hắn cũng trực tiếp bóp nát, trực tiếp tu luyện, dùng để mở Thần khiếu, uẩn dưỡng thần văn, Tô Vũ không định cất giữ mấy thứ này, nhiều bảo vật dễ khiến mọi người nhòm ngó.
Ta dùng hết luôn, cho các ngươi biết ta tiêu tiền lợi hại thế nào!
Cho các ngươi biết tại sao thực lực của ta lại cường đại.
Hắn nhanh chóng bán xong 6 danh ngạch.
Tất cả thần văn, bao gồm thần văn chữ “Minh” vừa mới phác họa đều tiến vào tứ giai, 28 thần văn đều bước vào tứ giai, đây là chuyện cực kỳ hiếm thấy.
Mà Thần khiếu, tới tình trạng hiện nay của Tô Vũ thì rất khó mở ra.
Nhưng Tô Vũ liên tiếp ăn nhiều đồ ngon như thế, lại dùng thần văn Nhật Nguyệt để uẩn dưỡng mở ra, tính đến lúc này cũng đã mở được mười mấy cái Thần khiếu, khắp thiên hạ, có lẽ chỉ có mình hắn dùng loại phương thức tu luyện phá gia chi tử như vậy!
“Đồ phá của!”
Đây là lời lúc trước Bạch Phong từng nhận xét, giờ phút này, Hồng Đàm và Liễu Văn Ngạn cũng không khỏi mắng như thế. Thật sự quá phá của!
Đâu chỉ bọn họ, một đám vô địch tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đều đang mắng y hệt.
Một người ăn no, cả nhà không lo đói bụng đúng không?
Đồ tốt như vậy mà gia hỏa này chỉ dùng để tăng cường ý chí lực, uẩn dưỡng thần văn thôi sao?
Nếu đây không phải phá của thì cái gì mới phải?
Thấy gia hỏa này còn muốn tiếp tục bán, bên phía Long tộc, một Long vương trầm giọng nói: “Tô Vũ, đừng bán lẻ nữa, Long tộc ta mua 100 danh ngạch, một khối vật gánh chịu đủ không?”
Tô Vũ bật cười: “Nghĩ gì vậy! Ta cần thứ đó để làm gì?”
Dứt lời, tay hắn tùy ý vung ra, hai khối vật gánh chịu xuất hiện, một khối trong đó còn là nghịch lân Bán Hoàng Long tộc thượng cổ, Tô Vũ tươi cười nói: “Ta có đủ để tu luyện đến tam thân hợp nhất rồi, huống chi... Chắc gì ta đã tu luyện đến mức độ ấy! Có hai khối này ta còn ngại nhiều, ta lấy vật gánh chịu nữa làm gì?”
Đúng là tức chết người không đền mạng, hắn lại nói: “Nếu cần, có lẽ ta cũng có thể bán vật gánh chịu đấy!”
Bên kia, Tần Trấn không nhịn được vội lên tiếng: “Tô Vũ, ngươi mà bán thì tộc chúng ta...”
“Quá nghèo, không giao dịch!”
Tô Vũ trực tiếp ngắt lời: “Tần phủ chủ, không phải là ta không muốn bán, mấu chốt là Nhân tộc quá nghèo, mua không nổi! Nếu ngày nào đó ta muốn bán, mọi người cũng có thể cùng nhau tới đấu giá! Mấy thứ này sống không dùng, chết không mang đi, để lại cũng vô dụng. Lúc này ta chỉ muốn tăng thực lực, còn lại đều không quan trọng!”
Tuy hắn nói rất thản nhiên, nhưng lại có vài phần bi ai trong đó.
Sớm hay muộn cũng sẽ chết!
Chắc gì hắn đã có thể tu luyện đến Nhật Nguyệt cửu trọng, cần thứ này để làm gì.
Ánh mắt Long tộc biến ảo, vật gánh chịu trong tay Tô Vũ là của vị Long tộc lần trước bị Bán Hoàng áp bạo tam thế thân.
Vốn tưởng rằng có thể dùng vật gánh chịu mua danh ngạch, kết quả Tô Vũ lại không quan tâm.
Vậy thì rất khó giải quyết!
Tô Vũ nói: “Hiện tại không đổi vật tăng cường ý chí lực nữa, đợi lát nữa rồi tính, hiện tại ta muốn đổi tinh huyết, ít nhất là Nhật Nguyệt thất trọng trở lên! Ta muốn chế tác thiên phú tinh huyết, quá yếu không được, chư vị có không? Nếu có thì giá cả có thể thương lượng, muốn tinh huyết thì giết vài Nhật Nguyệt liền có, nếu không có thì Quang Minh Điểu giới ở ngay đây, vô địch đi vào giết mấy Nhật Nguyệt thất trọng, 30 giọt tinh huyết Nhật Nguyệt thất trọng đổi một danh ngạch, vậy giết ba tên là được! Ngoài ra, 10 giọt Nhật Nguyệt bát trọng đổi một danh ngạch! Nhật Nguyệt cửu trọng thì 5 giọt là được, giết một tên là đủ đổi hai danh ngạch!”
“...”
Bốn phía, một đám vô địch ánh mắt khác thường.
Nói thật ra thì giao dịch này khá có lời.
Nhưng... Làm vậy thì quá xấu hổ.
Mọi người đều đang ở đây, diệt giới người ta không tốt đúng không?
Cường giả Hống tộc không nhịn được, sốt ruột quát: “Tô thành chủ, ta coi trọng chủng tộc này... Ngươi...”
Ngươi muốn làm gì?!
Giết sạch thì lấy cái gì cho ta ăn?
Tô Vũ phì cười, trấn an đối phương: “Ta chỉ lấy ví dụ mà thôi, trước mặt công chúng, mọi người diệt một giới thật sao? Không khoa trương như vậy chứ? Đều là cường giả đã sống nhiều năm, chắc chắn là có bảo vật trong tay, ta không tin các vị không có sẵn tinh huyết Nhật Nguyệt nào, chẳng lẽ vô địch đều là thánh nhân, không sát sinh sao?”
“Yên tâm đi, ta sẽ không nghiệm chứng xem là tinh huyết chủng tộc nào, sẽ không khiến chư vị gặp phiền toái! Trong lòng biết rõ là được! Giá cả thật sự không đắt, 5 giọt tinh huyết Nhật Nguyệt cửu trọng, tương đương giết một cường giả Nhật Nguyệt cửu trọng đổi lấy hai danh ngạch... Có lẽ hai người đi vào lại có thể nhặt được Cửu Diệp thiên liên thì sao?”
Nơi xa, Đại Chu vương mỉm cười, ném mấy cái bình ngọc tới: “10 giọt tinh huyết Nhật Nguyệt cửu trọng, 50 giọt Nhật Nguyệt bát trọng, đổi 7 danh ngạch, không sai chứ?”
Giàu thật!
Tô Vũ nói thầm, Tần Trấn cũng vội vàng ném ra mấy cái bình: “Ta cũng có, 30 giọt Nhật Nguyệt thất trọng, 20 giọt Nhật Nguyệt bát trọng. Đổi ba danh ngạch!”
Tài nguyên thế này thì bọn họ có, mới đại chiến trước đó không lâu, tuy lần đó chủ yếu là vô địch tham chiến.
Nhưng chiến tranh nhiều năm, dù sao vẫn lưu trữ một ít tinh huyết Nhật Nguyệt, đặc biệt là cao trọng, rất ít người dùng.
Tô Vũ nở nụ cười, ném ra 10 khối lệnh bài.
Sau đó lại có những người khác dùng tinh huyết đổi 20 danh ngạch.
Đến lúc này, Tô Vũ chỉ còn lại 100 danh ngạch.
Tinh huyết đã đổi được một đống lớn.
Một vài tiểu tộc cũng rất vừa lòng, mặc dù chi phí không tính là rẻ, nhưng cũng không quá cao như trong tưởng tượng, ít nhất thứ Tô Vũ đòi đều là một vài bảo vật thường thấy.
Mọi người đều có thể bỏ ra!
Nếu Tô Vũ muốn vật gánh chịu, vậy chưa chắc mọi người đã bỏ ra nổi, kết quả Long tộc muốn đổi, Tô Vũ lại chẳng thèm quan tâm.
Hắn không cần vật gánh chịu!
Dù có vài Nhật Nguyệt cửu trọng ghen tị đỏ mắt nhưng chẳng thể làm gì, người ta không cần, cũng không muốn đổi, chính Tô Vũ cũng có, đáng tiếc.
Muốn cướp đoạt của Tô Vũ ư? Tắm rửa rồi đi ngủ sớm đi.