Sách họa kim sắc trong đầu Tô Vũ rung động một thoáng, dường như nó cũng cảm nhận được gì đó.
Trong lúc Tô Vũ đang nói chuyện, đột nhiên hắn có cảm ngộ.
Ở trước mắt bao người, Tô Vũ lẩm bẩm một tiếng, ngay sau đó, ý chí lực chấn động, thiên địa dao động, thần văn chữ “Minh” bỗng nhiên hiện lên trong đầu hắn.
Ngay sau đó, thần văn chữ “Văn” đã phác họa lúc trước chủ động tổ hợp cùng thần văn chữ “Minh”, dung hợp cùng nhau.
Văn minh!
Thăm dò văn minh!
Tìm hiểu thứ chưa biết, thăm dò tương lai, phân tích văn minh, chư thiên vạn tộc đều là tiêu bản...
Từng luồng suy nghĩ bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Tô Vũ.
Văn Minh sư nên là như thế.
Mục đích của Văn Minh sư chính là thăm dò những thứ không biết, cầu tác tương lai, phân tích chư thiên vạn tộc, tìm tòi bí mật thượng cổ xuyên kim...
Bốn phía, đám vô địch ngây ngẩn cả người.
Phía dưới, đám thiên tài và cường giả cũng sửng sốt.
Giờ khắc này, mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn.
Đây... đệ nhất nhân Thiên bảng chân chính là đây ư?
Đây là Tô Vũ!
Cái loại cảm ngộ, cảm xúc đột nhiên tới này, dù bọn họ chưa từng trải qua thì cũng có thể cảm nhận được, bọn họ biết rằng Tô Vũ đã hiểu ra cái gì đó rất quan trọng.
“Khụ khụ khụ!”
Đạo vương ho nhẹ một tiếng, tiếng ho nhẹ chấn động nhân tâm, Ma Qua cất cao giọng nói: “Tô thành chủ, không sao chứ?”
Những người này cố ý ngắt mạch cảm xúc của hắn.
Tô Vũ hơi hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn bọn họ, tươi cười: “Không sao, phác họa một thần văn thiên sinh mà thôi, cổ quái thật đấy, nói chuyện phiếm thôi mà cũng phác họa được, thật kỳ lạ!”
“...”
Tức chết người không đền mạng!
Lúc bấy giờ, Đại Chu vương nhìn về phía Tô Vũ, vẻ mặt ngưng trọng, hồi lâu, y mở miệng nói: “Tô Vũ, ngươi nên trở thành thánh...”
Tô Vũ bật cười, thấy mọi người đều nhìn mình thì hắn liền bảo: “Mọi người đừng tưởng thật, Đại Chu vương muốn bẫy chết ta cũng là chuyện bình thường mà! Chư vị cũng đừng hâm mộ ghen tị, thần văn chỉ để chơi chút mà thôi, ta thường xuyên phác họa thần văn, cũng có một đống thần văn thiên sinh đây, chán chả buồn quan tâm nữa!”
Nói là nói vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy thực sự cổ quái, thần văn chữ “Minh” không phải thần văn Nhân tộc, mà là ý chí chi văn chân chính, giống như thần văn chữ “Văn”, đây là thần văn đặc thù thứ hai của hắn.
Không phải của Nhân tộc!
Văn minh!
Hai chữ này hàm nghĩa có thể lớn có thể nhỏ, nếu tách ra thì không đáng chú ý, kết hợp lại thành hai chữ “Văn minh”, không phải người nào cũng có thể dùng.
Thật lạ!
Mình chỉ có ý niệm làm ra vạn tộc chí, vì sao lại sinh ra thần văn như vậy?
Thật cổ quái!
Giờ phút này, trong đầu vẫn còn chút cảm ngộ đang được tiêu hóa, còn vấn đề bị mọi người nhìn thấy thì Tô Vũ không quá quan tâm, chịu thôi, ai bảo hắn là thiên tài, đôi khi thần văn tự nhiên ra đời, Tô Vũ cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Bị hai người Đạo vương quấy rối, Tô Vũ cũng không để trong lòng.
Trừ khi bọn họ công kích mình, nếu không, chấn động mình vài cái như vậy, hắn cũng lười để ý, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Tô Vũ lại nhìn về phía Kim Ô, mở miệng nói: “Kim Ô tiền bối, để ta chụp cho ngài một kiểu nhé? Ta cảm thấy thần văn vừa mới ra đời này chắc chắn là bởi vì lời tiền bối nói quá mức thâm thúy, ảnh hưởng tới ta, biết đâu quan sát tư thế oai hùng của tiền bối có thể giúp ta ra đời thêm thần văn nữa... Tiền bối, như vậy đi, danh ngạch thứ hai này chỉ thu của ngài hai cây Thất Tinh Tử Lan Hoa, thế nào?”
Kim Ô cũng ngây người.
Vậy cũng được sao?
Vạn tộc có một vài thủ đoạn đặc thù, nhưng dù thủ đoạn đó thế nào, chụpc chung một bức ảnh cũng không thể ảnh hưởng đến vô địch.
Nó kinh ngạc, suy nghĩ một lúc, cảm thấy không phải là không được.
Nó bèn đáp: “Được! Nhưng nếu Tô Vũ ngươi cảm thấy dùng phương pháp này có thể nguyền rủa ta thì ngươi quá ngây thơ rồi!”
Tô Vũ bật cười, “Tiền bối đa nghi, vô địch dễ giết như vậy thì Thiên Uyên tộc đã thống nhất chư thiên vạn tộc từ lâu, chủng tộc nhà bọn họ am hiểu nguyền rủa, nhưng đâu thấy bọn họ nguyền rủa chết được ta!”
Đây là sự thật.
Kim Ô không nói thêm gì nữa, Tô Vũ cũng không khách khí, trực tiếp lấy ra ghi hình phù, chụp cho đối phương một kiểu, trong lòng thì đang tính toán.
Hắn nghĩ tới vài thứ!
Kim sách... có phải mình chưa khai phá đúng hướng không?
Khi mình sinh ra ý niệm chế tác vạn tộc chí, sách họa kim sắc đã rung động vài cái.
“Chẳng lẽ...”
Một ý niệm mơ hồ hiện lên trong đầu.
Bỗng nhiên, nhìn Lam Thiên đang đứng một bên, cảm giác mơ hồ trong lòng Tô Vũ càng trở nên rõ ràng, vạn tộc chí... Sách họa kim sắc... Hấp thu tinh huyết... Công pháp truyền thừa... vạn tộc hợp đạo...
Thấy hắn đang tự hỏi gì đó, Kim Ô kia thúc giục: “Tô Vũ, nên giao dịch rồi!”
Ta đã cho ngươi chụp rồi, nhanh lên, hoàn thành giao dịch thứ hai đi!
Tô Vũ gật đầu, giờ phút này hắn có 28 thần văn.
Thần văn chữ “Minh” có điểm đặc thù gì thì tạm thời bây giờ không có thời gian tìm hiểu, không vội, thần văn nằm trong đầu, không sợ chạy đi đâu mất.
Hắn cũng dứt khoát, thật sự chỉ thu hai cây Thất Tinh Tử Lan Hoa.
Lập tức cắn nuốt!
Hai thần văn tam giai còn lại nhanh chóng thăng cấp tứ giai, chỉ còn thần văn chữ “Minh” mới vừa ra đời vẫn là nhị giai, loại thần văn trời sinh này phần lớn khi ra đời đều là nhị giai.
Mà Tô Vũ vẫn còn rất nhiều Thần khiếu chưa mở ra, hắn lại lấy ra một lệnh bài: “Tiếp tục đổi bảo vật tăng cường ý chí lực!”
Có Kim Ô mở đầu, các tộc khác nhanh chóng tra tìm xem mình có bảo vật thích hợp đổi danh ngạch hay không.
Tô Vũ ra giá không tính quá cao.
Có thể chấp nhận được!
Sau đó, một cổ tộc lựa chọn đổi, cũng trả giá bằng thiên tài địa bảo, dù sao thứ như thần văn cũng không phải bảo vật thường dùng, không có ai mang theo một đống thần văn trên người.
Tô Vũ cũng lập tức phục dụng luôn, đương nhiên đã được ba vị tượng đá tra xét trước, tránh để Tô Vũ bị độc chết.
Tô Vũ tiếp tục nói ra yêu cầu chụp ảnh, có người đáp ứng, có người không đáp ứng, hắn cũng không quá để ý, hiện tại không đáp ứng, sớm hay muộn cũng sẽ đáp ứng, có lẽ khi đó. . . là chụp thi thể!