Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1977 - Chương 1977: Bán Danh Ngạch

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1977: Bán Danh Ngạch
 

136 lệnh bài!

Tô Vũ không khách khí, tùy ý tung ra một lệnh bài lên, lớn tiếng nói: “Bán! Có nhiều lệnh bài như vậy để làm gì, các ngươi vào đó thu hoạch chưa chắc đã nhiều bằng tiền ta bán lệnh bài! Giá cả không đắt, cái đầu tiên, 10 thần văn Nhật Nguyệt, nhất trọng là được, nhị trọng tính là 2 cái, phiên bội hướng lên trên tính là được!”

Một đám người nhìn nhau, Đại Chu vương không nhịn được hỏi: “Ngươi muốn nhiều thần văn như vậy...”

Tô Vũ ngắt lời: “Để tu luyện! Phá hủy thần văn Nhật Nguyệt thì sẽ ý chí lực rất tinh thuần, tốc độ tu luyện cực nhanh, Đại Chu vương không biết sao?”

“...”

Bốn phía, dù là vô địch hay không phải vô địch thì cũng đều dại ra.

Má nó!

Dùng thần văn Nhật Nguyệt để tu luyện?

Ngươi điên à?

Đúng, Tô Vũ vốn chính là kẻ điên.

Thần văn Nhật Nguyệt nhất trọng có thể nói là trân quý, nhưng đối với hắn, nhất trọng cũng chỉ bình thường thôi.

Trong tình huống bình thường, vô địch cảnh, mặc kệ có phải thần văn sư hay không thì đều phác họa một ít thần văn.

Phần lớn đều là thần văn Nhật Nguyệt.

Giờ phút này, một vài đại tộc cũng ngạc nhiên, vậy mà Tô Vũ muốn đổi lấy thần văn để tu luyện, đây là chuyện bọn họ không ngờ tới.

Sau đó, một đại điểu kim sắc nhìn về phía Tô Vũ, bén nhọn nói: “Tô thành chủ, dùng thần văn tu luyện còn không bằng dùng bảo vật tu luyện như Hắc Mộc Liên, Thất Tinh Tử Lan Hoa, Bích Tuyền Quả! Tu luyện bằng thứ này thì ý chí lực sẽ thuần túy hơn, còn không hỗn loạn ý chí lực của người khác!”

Tô Vũ kinh ngạc: “Ngươi có ư? Ta biết mấy thứ này, mấu chốt là quá ít! Thần văn thì thường thấy hơn, là tu giả thì đều có, giết hết Nhật Nguyệt vô địch ở đây có thể gom được vạn cái đấy...”

Cái này mà là tiếng người sao?

Vậy thì ngươi giết được không?

Bọn họ tưởng rằng gia hỏa này thu mua thần văn là có tâm tư khác.

Hắn thật sự muốn tu luyện, hay là có mục đích không tiện nói?

Tô Vũ nghiêm túc nói: “Hơn nữa mấy thứ kia cũng không dễ định giá...”

Dứt lời, nơi xa, trong Liệp Thiên các, bộ trưởng Thiên bộ lên tiếng: “Tô trưởng lão là trưởng lão của Liệp Thiên các, việc định giá có thể để Liệp Thiên các trợ giúp, có trưởng lão am hiểu việc định giá, không cần Tô trưởng lão lo lắng.”

Dứt lời, lão lại nói: “Nếu Tô trưởng lão nguyện ý, hoàn toàn có thể để Liệp Thiên các làm thay việc này, Liệp Thiên các chỉ thu 5% phí thù lao...”

Tô Vũ ngắt lời: “Vậy thôi đi, ta không định bán giá cao, tránh để kẻ khác mắng ta lòng dạ hiểm độc! So với cho Liệp Thiên các 5% còn không bằng cho mọi người 5%, đúng không, mọi người phải cảm tạ sự thiện lương của Tô Vũ ta đấy!”

“...”

Cảm tạ cái quỷ!

Tô Vũ cười tủm tỉm: “Được rồi, chỉ cần là bảo vật có thể tăng cường ý chí lực thì đều có thể đổi, thần văn của ta quá kém, chỉ có vài thần văn tứ giai, không xứng với thực lực và thân phận của ta, ta cũng muốn kiếm ít thần văn Nhật Nguyệt để chơi! Giá cả đã có, lệnh bài đầu tiên có giá thấp nhất, sau đó, mỗi lệnh bài tăng lên một thần văn...”

“Ta mua!”

Hắn vừa dứt lời, kim sắc đại điểu mở miệng vừa nãy trực tiếp ném ba cây cỏ lại đây: “Đây là Thất Tinh Tử Lan Hoa, ba cây, tuyệt đối so được với 10 thần văn Nhật Nguyệt nhất giai, ngươi có thể hỏi Liệp Thiên các!”

Tô Vũ mỉm cười, nhìn về phía Liệp Thiên các bên kia, một vị trưởng lão vô diện bay tới, mở miệng nói: “Giá trị tương đương!”

Tô Vũ tươi cười: “Vậy đa tạ, ta sẽ thử hiệu quả ra sao!”

Dứt lời, hắn trực tiếp cầm lấy một nhánh cây nuốt vào trong bụng.

Trong nháy mắt, một cỗ ý chí lực nồng đậm xuất hiện trong biển ý chí, cực kì nồng đậm, chỉ trong nháy mắt, một trong vài thần văn tam giai còn dư lại của Tô Vũ lập tức thăng cấp!

Thần văn chữ “Hợp”, Tô Vũ hiếm khi dùng tới nó, hiện tại chỉ mất nửa khắc nó liền tiến vào tứ giai.

Tô Vũ kinh ngạc, hiệu quả không tồi!

Những người khác câm nín, má, ngươi ăn luôn như vậy sao?

Thật xa xỉ!

Nhật Nguyệt cũng khó gặp được thứ này, Tô Vũ thì giỏi rồi, một danh ngạch đổi 3 cây, hắn há mồm liền ăn.

Tô Vũ mặc kệ, đang lúc vui mừng, hắn ăn nốt luôn hai cây còn lại.

Hiện tại hắn có 27 viên thần văn, phần lớn đều tiến vào tứ giai, chỉ có một bộ phận nhỏ phác họa muộn nên chưa thăng cấp, chẳng hạn như thần văn chữ “Văn” rất quan trọng, lúc này, đại lượng ý chí lực dũng mãnh tràn vào giúp nó nhanh chóng vượt giai.

Một đám người thấy hắn nuốt chửng, nhìn mà tiếc không thôi.

Nơi xa, Bạch Phong không nhịn được, chửi bậy: “Đồ phá của! Ba cây Thất Tinh Tử Lan Hoa, sao ngươi nỡ ăn sống hết, lãng phí!”

Kết quả là ba thần văn từ tam giai tiến vào tứ giai, giá trị còn không bằng một thần văn Nhật Nguyệt.

Đại khái là một danh ngạch đổi một thần văn không đến Nhật Nguyệt.

Gia hỏa Tô Vũ này quá xa xỉ, quá lãng phí!

Không phải ngươi tốn chút thời gian là có thể tu luyện được sao?

Bốn phương tám hướng, dù là vô địch thì cũng phải câm nín, gia hỏa này kiếm tiền quá nhanh, thế nên tiêu cứ như giấy trắng.

Nhưng người khác chỉ có thể hâm mộ.

Ai bảo người ta dám bán!

Đại tộc dám bán sao?

Đương nhiên là không nỡ!

Phe Nhân tộc, mấy người Đại Chu vương vốn muốn mua một ít, nhưng thấy thái độ Tô Vũ như vậy thì đều lẳng lặng bỏ qua, gia hỏa này vừa mở miệng đã ra cái giá không thấp, nên từ bỏ thì hơn.

Tô Vũ vừa ăn vừa tiêu hóa, còn nấc một cái, ba tượng đá hiện lên trước mặt hắn.

Tô Vũ nấc xong liền nói: “Ta có tổng cộng 27 thần văn, hiện tại, 25 cái đã tiến vào tứ giai, hai cái tam giai, bán thêm một chút danh ngạch vậy, hai thần văn này cũng tăng lên thì ta sẽ suy xét tới việc đổi bảo vật...”

Vừa dứt lời, đại điểu mua một cái danh ngạch vừa nãy lại ném ra ba cây Tử Lan Hoa: “Cho ta đi!”

Tô Vũ ợ một cái, cười nói: “Đại nhân thật quyết đoán, ta thích hợp tác với cường giả như đại nhân, đại nhân tới từ tộc nào, về sau có thứ tốt ta có thể ưu tiên cho ngài!”

Kim sắc đại điểu cao giọng nói: “Kim Ô tộc!”

Tô Vũ ngoài ý muốn, đây là Kim Ô nhất tộc sao?

Hắn biết chủng tộc này, nghe nói rất mạnh, vậy mà trước đó không nhận ra, Tô Vũ không nhịn được nói: “Đại nhân tư thế oai hùng, hôm nay ta được mở mang tầm mắt, không biết đại nhân có để ý việc chụp cùng ta một bức ảnh chung làm kỉ niệm không?”

“...”

Đồ điên!

Kim Ô kia cạn lời, chụp ảnh chung tổ tông nhà ngươi.

Gia hỏa nhàm chán!

Tô Vũ lại tỏ ra rất nghiêm túc: “Kỳ thật, mộng tưởng lớn nhất đời ta không phải giết người, không phải phóng hỏa, mà là chụp ảnh chung cùng một đám cường giả mạnh nhất vạn tộc, nguyện vọng cuối cùng của ta là viết một quyển vạn tộc chí! Tốt nhất là có chân dung thật và kí sự cuộc đời, hậu nhân xem lại cũng coi như mỹ truyền!”

Kim Ô không để trong lòng, Đại Chu vương nhìn thoáng qua Tô Vũ, thấy hắn nói rất nghiêm túc thì không khỏi nghi hoặc.

Đang nghĩ ngợi, Tô Vũ lại nói: “Ta nghiêm túc mà, đợi lát nữa có vị nào muốn mua danh ngạch, tốt nhất là có thể chụp ảnh chung cùng ta, nếu có thời gian, ta rất muốn nói chuyện cùng các vị đại nhân, nói chuyện cổ kim, nói chuyện nhân sinh, nói mộng tưởng...”

Một đám người nhìn hắn.

Tô Vũ hết sức nghiêm túc, “Ta có suy nghĩ này từ lâu rồi, chư vị phải tin tưởng ta, ta không có ý gì khác, chỉ muốn làm kỷ niệm thôi!”

Tô Vũ không nói dối, đây không phải quyết định đột xuất.

Kỳ thật từ rất lâu trước đây, Tô Vũ đã muốn viết một quyển vạn tộc chí, ý tưởng là do sách họa kim sắc mang đến, hắn muốn làm một bản hoàn thiện hơn do chính tay mình biên soạn.

Tô Vũ phát hiện, có lẽ sách họa kim sắc vẫn chưa hoàn chỉnh, chủ yếu là có vài chủng tộc mãi không hiện ra, chẳng hạn như Hỏa Trư.

Chẳng lẽ, Hỏa Trư không phải cổ tộc, thời đại thượng cổ không có sao?

Cho nên mới không có ghi chép gì?

Vì vậy Tô Vũ muốn thu thập tư liệu về bọn họ, tốt nhất là có tiêu bản, bao gồm tinh huyết, máu thịt, xương cốt, cùng với công pháp, vân vân.

Mà ý niệm này khiến sách họa kim sắc trong đầu Tô Vũ rung động một thoáng, dường như nó cũng cảm nhận được gì đó.

Bình Luận (0)
Comment