Tô Vũ không tiếp tục khoe khoang, hắn nhanh chóng rời khỏi cổ thành.
Thi đấu vẫn đang tiếp tục.
Trận đấu này, Ma Đa Na vào sân.
Người có tên cây có bóng, Ma Đa Na xưng bá Thiên bảng không phải là không có nguyên nhân, thực lực gã thật sự rất mạnh, vừa vào thành liền ra tay, mặc kệ là Tử Linh hay là người sống thì đều một quyền một mạng!
Tốc độ cực nhanh!
Không đến mười phút sau, người dự thi trong cổ thành đều biến mất.
Nhưng gã không làm được như Tô Vũ, không thể tước đoạt cả cơ hội nhận thua của đối thủ, trận đấu này Ma Đa Na chỉ lấy được hơn 40 danh ngạch cho Ma tộc, những kẻ còn lại đều nghĩ cách nhận thua cho người đồng tộc hoặc là đáp ứng người khác.
Những trận đấu sắp tới, bên phe Tô Vũ cũng có người tham chiến.
Mấy người Huyết Nguyệt cũng tham chiến tranh đoạt danh ngạch.
Có thiên tài Thiên bảng thì tranh đoạt cực kì khó khăn, đặc biệt là tới Sơn Hải bát trọng có mấy người Chiến Vô Song, Huyền Vô Cực. Nhưng đối phó với gia hỏa không nằm trên Thiên bảng thì gần như đều là một quyền giải quyết một tên, không mất quá nhiều thời gian.
Biểu hiện của Nhân tộc vẫn rất bình thường.
Sơn Hải cửu trọng đã đánh xong, ở Lăng Vân cảnh, Nhân tộc cướp lấy hơn 100 danh ngạch, tới Sơn Hải, Nhân tộc chỉ lấy được hơn 30 danh ngạch, tính ra còn chưa tới 200 danh ngạch.
Mà Tô Vũ thì đã nắm chắc 135 danh ngạch.
Giờ phút này, chỉ còn đại chiến Nhật Nguyệt.
Bên phía Nhân tộc, Nhật Nguyệt nhất trọng có hai người tham dự, một người là Trần Vĩnh, người kia là một vị tướng lĩnh Đại Tần phủ, Trần Vĩnh hay vị tướng lĩnh kia đều là hạng người am hiểu chém giết, thực lực coi như mạnh mẽ.
. . .
Tô Vũ không quá để ý trận chiến của Nhật Nguyệt.
Cổ thành có 20 danh ngạch, Tô Vũ đã dùng hết 18 cái.
Chỉ còn lại hai danh ngạch.
Tô Vũ đã có tính toán cho hai danh ngạch này, Nhật Nguyệt cửu trọng sẽ do Thiên Hà tham chiến, một cái còn lại, Tô Vũ chờ tuyển thủ đánh đến khi xuất hiện Tử Linh Nhật Nguyệt thì sẽ để Tử Linh tham chiến, Tử Linh Nhật Nguyệt xuất hiện sẽ khiến cổ thành bị phong bê,s đương nhiên Tô Vũ có thể mở ra.
Dù sao, hắn cũng không định cho cư dân Nhật Nguyệt tham chiến, trên thực tế, cư dân đều không đáng tin cậy, không biết bọn họ còn muốn giúp ai khác đâu.
Còn không bằng cho Tử Linh đi chiến đấu.
Trận chiến kết thúc, Trần Vĩnh và vị tướng lĩnh kia đều bị thương, có điều mỗi người vẫn lấy được 5 6 cái danh ngạch.
Nhật Nguyệt đại chiến rất gian nan.
Nhật Nguyệt nhị trọng, Hồng Đàm ra trận, vị sư tổ nhà hắn đã tiếp cận tam trọng, nhưng còn chưa đạt tới cảnh giới ấy, lần này tham chiến, ông triển lộ ra thủ đoạn đa thần văn đánh bại mấy vị Nhật Nguyệt nhị trọng, cuối cùng bị vài vị Nhật Nguyệt liên thủ vây công nên chủ động nhận thua, cũng lấy được vài tấm vé nữa.
Nhật Nguyệt tam trọng, Liễu Văn Ngạn cũng lên sân khấu.
Lần này không ít người đa thần văn hệ tới đây, bọn họ cướp được không ít danh ngạch cho Nhân tộc.
. . .
Mãi cho đến Nhật Nguyệt cửu trọng, Lam Thiên lên sân khấu, Tô Vũ mới cảm thấy hứng thú.
Hắn không biết Vạn Thiên Thánh đoạt danh ngạch làm gì, không được thì đi thông đạo đặc thù thôi, sao phải tới đoạt danh ngạch, chẳng lẽ ông chuẩn bị bồi dưỡng truyền nhân sao?
Mà gia hỏa Lam Thiên thì thật sự vô cùng tà môn.
Vừa vào trận, hơn một ngàn Lam Thiên điên cuồng cười lớn làm đám Nhật Nguyệt cửu trọng đều đau đầu.
Vô số Lam Thiên tràn ngập trong cổ thành, chỉ cần thấy một người, ngay sau đó, mấy trăm Lam Thiên liền vây quanh!
Giờ phút này, đám vô địch đều đang nghiêm túc quan chiến.
Nhìn một hồi lâu, Đạo vương bỗng nhiên truyền âm nói: “Phải giết chết y, không giết tất sẽ thành mối họa, có lẽ y còn khó dây dưa hơn cả Vạn Thiên Thánh!”
Không ít vô địch yên lặng tán đồng.
Lam Thiên quá tà môn.
Y đi theo con đường vạn đạo hợp nhất, một vài người ở đây mơ hồ có điểm lo lắng, đây có khả năng không phải đạo do Lam Thiên sáng tạo ra, hình như từ thời thượng cổ đã có yêu nghiệt như vậy, hậu quả thế nào, mọi người không rõ ràng, nhưng có thể lưu truyền lại đôi câu vài lời từ thời thượng cổ thì hiển nhiên nó không phải thứ tầm thường.
Lam Thiên mà không chết, nếu y thật sự biến thành thứ gì đó thì rất phiền toái.
Kẻ điên Lam Thiên liên tiếp đánh bại bảy tám vị Nhật Nguyệt cửu trọng, cuối cùng bị mấy người đả thương, không lâu sau, trận chiến tranh đoạt danh ngạch cũng xem như hạ màn.
Về phần Thiên Hà thì vận may không tệ lắm, là chủ nhân cổ thành, hắn ta tìm một nơi kín đáo núp ở đó, giữ chắc danh ngạch thuộc về chính mình, tuy mất mặt nhưng dù sao cũng thành công giữ được một cái.
Tính ra Tô Vũ đã lấy được tổng cộng 136 danh ngạch.
Không tệ chút nào.
Các tộc cũng tính toán danh ngạch tộc mình lấy được, sau đó đồng loạt nhìn về phía Nhân tộc, đại tộc Thần Ma đều tươi cười, khá là vừa lòng.
Nhân tộc lấy được tổng cộng 232 danh ngạch, trước đó các tộc đáp ứng cho 200 cái... Trên thực tế lại không đủ, có mấy tộc không lấy được danh ngạch, không cho được. Tính ra cuối cùng Nhân tộc chỉ sở hữu 420 suất.
Quá ít so với mong muốn!
Ba tộc Thần Ma Tiên, bình quân mỗi tộc lấy được 600 danh ngạch.
Tổng hợp lại, tuy rằng Nhân tộc cũng lấy được rất nhiều, nhưng từ kết quả này thì có thể thấy được sự chênh lệch rõ ràng, nếu chỉ cướp danh ngạch dựa vào thực lực chân thật, Nhân tộc chỉ lấy được hơn 200 cái.
Đến lúc này, trận chiến tranh đoạt danh ngạch xem như hoàn toàn kết thúc.
Không ít người chờ mong nhìn về phía Tô Vũ.
Ngươi có hơn 100 cái, ngươi bán đi!
Hiện tại, có tiểu tộc còn chưa lấy được một cái danh ngạch nào đây.
Nếu chỉ cần tốn chút tiền là có thể mua được, vậy bọn họ không ngại tiêu tiền.
. . .
Đám người trông mong nhìn về phía Tô Vũ, 136 danh ngạch.
Ngươi có nhiều như vậy, cổ thành có đủ cường giả tiến vào Tinh Vũ phủ đệ sao?
Không đủ đúng không?
Phần thừa ra, so với tặng không dùng bừa thì không bằng bán đi.
Đám đại tộc Thần Ma Tiên không thiếu danh ngạch, chừng 600 cái cũng đã đủ dùng, ngươi bảo đại tộc ra giá cao mua danh ngạch, bọn họ sẽ không nguyện ý, cho nên đối tượng khách hàng mấu chốt chính là tiểu tộc.
Đối với những tiểu tộc không có danh ngạch mà nói, bọn họ sẵn sàng tiêu tiền để tiến vào Tinh Vũ phủ đệ.
3240 danh ngạch, ba tộc Thần Ma Tiên lấy được tầm 1800 cái, Nhân tộc có 420 cái, Long tộc có 300 cái, Tô Vũ là 136 cái, Liệp Thiên các lấy được 40 cái...
Các tộc khác cộng lại cũng chỉ có hơn 500.
Mấy cổ tộc cường đại đều lấy được mấy trăm, các tiểu tộc thì lấy được rất ít, may mắn thì lấy được vài suất, xui xẻo thì không có một suất nào.
Thế lực như Liệp Thiên các mà cũng chỉ lấy được 40, có thể tưởng tượng, tiểu tộc muốn lấy được thì càng khó hơn.
Kỳ thật hiện tại Tô Vũ không thiếu thốn tài nguyên.
Công pháp của hắn không hoàn thiện, lột xác có độ khó rất lớn, nhưng đó là ở phương diện thân thể, ở lĩnh vực thần văn, kỳ thật hắn còn thiếu không ít.
Ví dụ như bảo vật ý chí lực!
Tô Vũ cũng không thả mồi nhử, thấy mọi người đều nhìn mình, hắn cười nói: “Có phải người có danh ngạch đều phải cầm lệnh bài tiến vào không?”
Bạch Phát Thần vương liền đáp: “Đương nhiên! Hiện tại Tinh Vũ phủ đệ đã bị phong tỏa, các tộc đều phái cường giả tới, Nhân tộc ngươi cũng có không ít cường giả trấn thủ bên kia, chẳng lẽ ngươi không biết?”
Tô Vũ ra vẻ thở dài, “Sao ta biết được, ta không phải thành chủ Nhân tộc, mà là thành chủ thánh thành! Bị phong tỏa ư? Vậy ta đưa Hồng Mông thành qua đó cùng phòng thủ với mọi người!”
Tô Vũ lại nói: “Nếu cần cầm lệnh bài tiến vào, vậy bây giờ giao lệnh bài cho ta đi, để tránh rối loạn!”
Bạch Phát Thần vương im lặng, tiện tay ném đi, một đống lệnh bài bay tới.
Tô Vũ còn tưởng rằng gã muốn làm chuyện xấu, kết quả là hắn nghĩ nhiều.
Kỳ thật lệnh bài cũng không có điểm đặc biệt gì, chỉ có khí tức vô địch các tộc trong đó.
Thần, Ma, Tiên, Nhân, Long đều có tiêu chí phía trên lệnh bài, một bên, Đại Chu vương nói chen vào: “Lệnh bài trong tay ngươi có thể mở ra cấm chế bên ngoài thông đạo, mỗi thông đạo đều bị bày cấm chế, không ít người muốn cưỡng chế xông vào! Ít nhất làm vậy có thể kéo dài một chút thời gian, đây cũng là ý nghĩa của lệnh bài này!”
Tô Vũ đã hiểu: “Đa tạ Đại Chu vương giải thích nghi hoặc!”