Trong phòng đúc binh.
Triệu Lập nhìn một đám người đúc binh, không nhịn được chửi ầm lên: “Ngu xuẩn, quá ngu xuẩn! Các ngươi như vậy mà còn đòi làm Đúc Binh sư! Đúc binh khí hay đang làm đồ chơi vậy? Ta đã dạy bao nhiêu lần, không thể dùng phương pháp này, thế mà vẫn còn dùng, không coi lời ta nói ra gì đúng không?”
Một bên, một lão nhân thở dài, “Lão Triệu, không phải lời ngươi nói vô dụng, mà là bọn họ khó làm được đến một bước kia, lực khống chế không mạnh, rất dễ hủy hoại binh khí.”
“Hủy hoại thì cũng tốt hơn hiện tại!”
Triệu Lập tức giận: “Một đám vô dụng, không có lý tưởng theo đuổi tinh phẩm! Chỉ nghĩ phải rèn thêm vài đạo kim văn, chưa từng suy xét chuyện binh khí rèn ra là để cho người dùng, dù cấp bậc có cao mà dùng không tiện tay thì còn không bằng binh khí cấp thấp! Kể cả đấu tay không thì cũng tốt hơn thứ này!”
Các học viên đang rèn đúc không nhịn được nhỏ giọng nói: “Phủ trưởng, chúng ta đã rất nỗ lực, nhưng... thời gian học quá ngắn, chúng ta...”
“Ngắn?”
“Vậy mà còn ngắn sao?”
Triệu Lập phun tào: “Đã nửa năm rồi mà còn ngắn! Cái tên Tô Vũ kia chỉ được ta dạy cho vài lần, xem một lần liền học được, các ngươi thì ngược lại, người ta đã là Địa binh sư, các ngươi thì còn không đúc nổi Hoàng binh!”
“...”
Một đám người câm nín, ngài nói đủ chưa, lần nào cũng lấy gia hỏa kia để làm đối tượng so sánh, không chê chúng ta mới là lạ.
Tên kia là yêu nghiệt!
Chúng ta không phải!
Tô Vũ một dường thăng cấp chuẩn Địa binh sư, tuy rằng vẫn chưa chính thức rèn Địa binh, nhưng mọi người đều cảm thấy chắc chắn hiện tại hắn đã có thể làm được.
Đó là Địa binh sư 20 tuổi, ai có thể so nổi?
Triệu Lập cũng bất đắc dĩ, cũng đúng, không so nổi.
Nhưng đã gặp được một thiên tài, giờ nhìn lại đám tài trí bình thường này làm ông cảm thấy rất phiền muộn, một thủ pháp mà dạy mấy chục lần vẫn không xong, vẫn không thể khống chế, ông rất tức giận!
Đã nhiều năm không dạy học viên, giờ phải dạy học, ông phát hiện tính tình mình trở nên nóng nảy hơn hẳn.
Trước kia, ông còn có thể chậm rãi dạy bảo.
Hiện tại, ông không có kiên nhẫn, chủ yếu là vì đám người này quá đáng giận, mỗi lần rèn binh khí đều có vô số lỗ hổng, làm ông rất mệt, muốn bỏ gánh không làm nữa!
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng đúc binh bị đẩy ra, Triệu Lập vừa định nổi nóng, Kỷ Hồng đã tươi cười hỏi thăm: “Lão Triệu, lại tức giận à?”
“Không!”
Triệu Lập tùy ý chắp tay, nén giận đáp: “Thự trưởng tới đây có việc gì không?”
“Có chút việc nhỏ, Tô Vũ...”
“Hả? Tô Vũ làm sao?”
“Ngươi xem ngươi kìa, một đống tuổi rồi mà còn nóng vội.”
Kỷ Hồng cười cười đi ra ngoài, lão Triệu vội vàng đuổi kịp, ra khỏi phòng rèn, Kỷ Hồng mới nói: “Tô Vũ nhờ người đưa tin, bảo ngươi đến Tinh Hồng cổ thành một chuyến, hình như hắn muốn đúc Văn Binh cho chính mình, nhưng lo rằng thực lực đúc binh của bản thân không đủ, muốn nhờ ngươi đến hỗ trợ.”
“Đúc binh?”
Triệu Lập sửng sốt: “Hiện tại mà còn Đúc Binh... Hắn mạnh ở thân thể, dù đúc binh thì cũng chỉ là võ binh! Với thực lực tiểu tử này, tuy rằng gần đây ta không để ý, nhưng hắn vẫn có thể chế tạo Địa binh bình thường! Chẳng lẽ hắn muốn đúc Địa binh trung đẳng hay võ binh cao đẳng ư?”
“Ta không rõ lắm, lão Triệu, ngươi muốn đi không?”
“Đương nhiên!”
Triệu Lập cười lớn: “Đã lâu không được gặp tiểu tử kia, ta phải đi thăm mới được! Hiện tại gia hỏa này chẳng giống Văn Minh sư chút nào, cũng không giống Đúc Binh sư, ta nghe nói hắn đánh nhau đều dùng nắm tay, đúng là mãng phu!”
Kỷ Hồng bật cười, thân thể người ta cường đại có thể so với Nhật Nguyệt, đương nhiên là dùng nắm tay tốt hơn rồi.
Triệu Lập gấp không chờ nổi: “Ta đi luôn đây! Cuối cùng tiểu tử này cũng muốn chế tạo một thanh binh khí cho riêng mình! May mà hắn còn nhớ hắn là Đúc Binh sư!”
Xin lỗi, chưa chắc người ta đã nhớ rõ.
Chỉ là vừa vặn muốn rèn binh khí mà thôi!
Huống chi, vạn tộc có ai để ý chuyện Tô Vũ là Đúc Binh sư sao?
Căn bản là không ai để ý tới!
Lão Triệu mau chóng xuất phát, rèn binh khí với Tô Vũ thoải mái hơn, ở học phủ, mỗi ngày phải dạy dỗ đám ngu ngốc này làm ông sắp phát điên rồi, đến chỗ Tô Vũ ít nhất cũng được đúc một thanh Địa binh thật sự!
Có lẽ tên kia muốn đúc Địa binh không tồi, không thì đã không cố ý cho người tới nhờ mình, vừa vặn mình cũng muốn khảo hạch thủ đoạn đúc binh của tiểu tử kia, đừng quên chức nghiệp chính thức của gia hỏa Tô Vũ này đăng ký trong danh sách là Đúc Binh sư.
Thần văn sư đa thần văn hệ thì chưa từng được chứng thực.
. . .
Thời gian từng ngày qua đi.
Còn hơn 20 ngày nữa là phải đến Tinh Vũ phủ đệ, cho nên mấy ngày qua, người đến cổ thành càng ngày càng nhiều.
Ngoài cổ thành, rất nhiều con thuyền đang dừng đỗ.
Đành chịu thôi, không có đại lục.
Cửu giới đã muốn tái tạo đại lục mấy lần, lấp biển trùng kiến Cửu Tinh Đảo, kết quả... Không nói đến thì hơn, hiện giờ cửu giới đã hoàn toàn từ bỏ, thôi, mọi người muốn nghỉ ngơi thì ở lại trên thuyền đi.
Thuyền cũng rất lớn.
Lớn vô cùng!
Đều là hàng xa xỉ.
Lần này cửu giới không tạo đại lục, nhưng tạo ra không ít bảo thuyền nối liền, kỳ thật cũng chẳng khác gì đại lục, cung cấp nơi nghỉ cho cường giả và thiên tài lui tới, dù sao cũng không thể ở lâu trong cổ thành.
Trong vòng 7 ngày mà không ra thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Tinh Hồng cổ thành cũng trở thành một tòa thành trên mặt nước.
Cửu giới bao quanh, thuyền vòng quanh, tăng thêm chút thẩm mỹ cho Tinh Hồng cổ thành.
Tinh Hồng cổ thành cũng là nơi dừng chân gần Tinh Vũ phủ đệ nhất.
Lúc này, các tộc còn đang phong tỏa lối vào, chưa cho phép bất kỳ ai xuất nhập.
Gần đây Tinh Vũ phủ đệ chấn động, thỉnh thoảng có bảo vật thoát ra, đều bị đám gia hỏa phong tỏa cướp đi, dẫn tới bên kia tiểu chiến không ngừng, sóng gió thường xuyên lan đến đây.
Giờ phút này trong ngoài cổ thành đều kín người hết chỗ.
Lúc trước mọi người không dám tới, sau đó phát hiện đã lâu Tô Vũ không phong thành, cũng không để ý việc mọi người tiến vào cổ thành, chỉ thu một ít Nguyên Khí dịch, vậy nên không ít người yên tâm, đồng loạt đi tới đây.
Trong lúc đám người đang thảo luận về Tinh Vũ phủ đệ, hư không bỗng nhiên chấn động một chút, một tượng đá hiện lên, phía dưới, mọi người đồng loạt liễm tức, gần đây, tượng đá này thường xuyên ra vào.
Vô địch thượng cổ vô số năm chưa từng ra khỏi thành, giờ thì thỉnh thoảng lại ra ngoài một chuyến, khiến vạn tộc không thể không nhìn chằm chằm, sợ tượng đá gây chuyện.
Mà lần này tượng đá không chỉ có một mình.
Bên cạnh còn có một vị lão nhân.
Triệu Lập nhìn phía dưới, có chút thổn thức, đã lâu ông không tới Tinh Thần Hải.
Khi còn trẻ, ở tuổi trung niên thì có tới vài lần.
Sau đó rèn Thiên binh thất bại, ông không tới nữa.
Trong những năm tháng đúc binh thất bại, ông vẫn luôn tự hỏi, hồi tưởng lại, hơn nữa việc rèn đúc quá mức bận rộn, ông hiếm khi bước chân vào Chư Thiên chiến trường.
Ông ít đến đây nên rất nhiều người đều không nhận ra ông.
Nhưng vẫn có một vài cường giả thế hệ trước nhớ rõ, thấy là Triệu Lập, có người kinh ngạc thốt lên: “Triệu Lập!”
“Sao hắn lại tới đây?”
“Triệu Lập là ai?”
Đám người sôi nổi trò chuyện, tượng đá tự mình mang về, chẳng lẽ là đại nhân vật của Nhân tộc?