“Không biết Triệu Lập thì chắc biết phụ thân Triệu Tam Chùy của hắn chứ? Tứ Đại phủ trưởng Đại Hạ Văn Minh học phủ! Đại Hạ Văn Minh học phủ... Nhiều thế hệ phủ trưởng, không kẻ nào đơn giản!”
Có người cảm khái.
Đến Vạn Thiên Thánh là phủ trưởng đời thứ 6, Vạn Thiên Thánh là Lục Đại, chỉ sợ cũng là một thế hệ gây tranh cãi cực lớn, Ngũ Đại cũng vậy.
Hiện tại, Đại Hạ Văn Minh học phủ vẫn chưa có tân phủ trưởng.
Kỷ Hồng chỉ tạm thay.
Có lẽ Hạ Long Võ cảm thấy không ai có thể đảm đương nổi danh xưng Thất Đại, cho nên không lập phủ trưởng.
Nhất Đại Hạ Thần khai sáng đa thần văn hệ.
Nhị Đại có phương pháp ngự thú hết sức cường hãn, đã hàng phục được cự long.
Tam Đại chứng đạo vô địch, hóa thân Huyền Giáp.
Tứ Đại đúc binh vô song, là một nhân vật cực kỳ lợi hại.
Ngũ Đại Lục Đại đều có thể giết vô địch, thế hệ sau còn mạnh hơn thế hệ trước, hiện giờ, có kẻ nào trong Đại Hạ phủ có thể gánh nổi danh xưng Thất Đại, trừ khi Hạ Long Võ tự mình đảm nhiệm thì may ra.
Nghe được là con trai của Triệu Tam Chùy, lúc này không ít người đã nhớ ra, có người ngạc nhiên nói: “Ra là hắn, hắn là thiên tài Nhân tộc có hy vọng rất lớn thăng cấp Thiên binh sư đương thời! Ta nhớ rõ, Tô... Thành chủ hình như cũng là Đúc Binh sư, là do hắn dạy đúng không?”
“Đúng vậy, chính là hắn!”
“Trấn thủ giả tự mình đi đón, chẳng lẽ là muốn đúc binh ư?”
“Có khả năng!”
Một đám sinh linh đồng loạt nghị luận.
Sự cường đại của Tô Vũ đã khiến mọi người bỏ qua thân phận của hắn, thân phận Đúc Binh sư, dù là ở chiến trường Chư Thiên thì Địa binh sư cũng rất hiếm thấy, số lượng Địa binh sư chưa chắc đã nhiều bằng vô địch.
Thiên binh sư lại càng hiếm có!
Cả Nhân tộc chỉ có một vị, Thiên Đúc vương.
Thần Ma Tiên đều có, nhưng cũng không nhiều, có một hai vị, Tiên tộc có nhiều thì cũng chỉ có 4 vị Thiên binh sư.
Nhìn khắp chư thiên vạn giới, số lượng Thiên binh sư hiếm thấy vô cùng.
Giờ phút này, Triệu Lập đến đây khiến không ít người nghị luận, là do Tô Vũ muốn đúc binh, hay là gì khác?
Không thì đã không vận dụng tượng đá đi đón người.
Tin tức nhanh chóng truyền đi.
Hiện giờ, có không ít người chú ý đến nhất cử nhất động của Tô Vũ.
. . .
Trong lúc tứ phương đang xôn xao.
Ở cổng lớn phủ thành chủ.
Tô Vũ khom người cúi chào, tươi cười đầy mặt: “Lão sư!”
Triệu Lập hạ xuống đất, hơi khom người với tượng đá, Tinh Hồng biến mất, lúc này ông mới nhìn về phía Tô Vũ, xụ mặt, không vui nói: “Tô thành chủ, đã lâu không gặp!”
Tô Vũ vội vàng tiến lên, “Lão sư đừng đùa, ở trước mặt ngài, ta đâu phải thành chủ gì.”
Triệu Lập hừ lạnh, “Vậy ư? Ta còn tưởng rằng ngươi đã quên mình là người Đúc Binh hệ rồi!”
“Không dám, cũng không thể!”
Tô Vũ vui vẻ bóp bóp bả vai cho ông, “Lão sư thăng chức phó phủ trưởng, ta còn chưa kịp chúc mừng ngài...”
“Xì!”
Triệu Lập khịt mũi coi thường, lười đáp lời.
Ông nhìn khắp nơi, cảm thụ tử khí, bất giác thở dài, “Cổ thành không tệ, trừ việc tử khí hơi nhiều ra thì đây là nơi làm nghiên cứu rất tốt, đáng tiếc hiện tại chưa chắc ngươi đã có tâm tư này.”
“Không, lão sư, ta vẫn muốn làm mà.”
Tô Vũ tươi cười: “Kỳ thật ban đầu ta lựa chọn Văn Minh học phủ chính là muốn làm nghiên cứu, đáng tiếc... Luôn có người ép ta từ một thư sinh nho nhã hóa thành đao phủ.”
Đó là lời nói thật, đáng tiếc chưa chắc đã có người tin.
Mục tiêu ban đầu của Tô Vũ chính là Văn Minh học phủ, khi đó, hắn không biết Văn Minh sư có thể đánh nhau, chỉ cảm thấy đơn thuần là người nghiên cứu văn minh.
Sau này mới biết Văn Minh sư cũng có thể chiến đấu.
Đánh nhau không phải ước nguyện ban đầu của hắn.
Từ khi còn nhỏ đến khi nhập học, mục tiêu duy nhất của hắn chính là nghiên cứu nguồn gốc ác mộng của mình, sau đó là muốn nghiên cứu sách họa, đáng tiếc không được như mong muốn, hiện giờ có lẽ không còn ai cảm thấy hắn là Văn Minh sư thật sự nữa.
Triệu Lập bị hắn chọc cười, “Một tên cuồng sát như ngươi, đã giết mấy chục Nhật Nguyệt, ngay cả vô địch cũng bẫy chết vài vị, vậy mà còn nói mình là nhà nghiên cứu? Nghiên cứu nhặt xác như thế nào à?”
“Đúng!”
Tô Vũ cười đáp: “Lão sư, ngài nói đúng rồi, lần này phiền ngài tới đây cũng là có quan hệ đến chuyện này, ta muốn làm người nhặt xác!”
Tô Vũ tò mò hỏi: “Lão sư, trong Văn Minh sư có nghề nhặt xác không?”
“...”
Triệu Lập nhìn hắn, kinh ngạc hỏi: “Nghiêm túc đấy à?”
“Vâng.”
Triệu Lập sờ râu, không nghi ngờ nhiều, chỉ chần chờ một chút: “Nhặt xác... liên quan đến việc ngươi muốn đúc binh sao?”
“Đúng vậy, ta muốn đúc một quyển sách... Hoặc là thứ gì đó giống như sách, để ghi chép, thu thập vài thứ, xem như đạo của ta.”
Triệu Lập biến sắc, “Ngươi chắc chắn chưa? Văn Minh sư đạo không phải trò đùa, một khi đã quyết định, phù hợp chính mình thì sẽ không thể sửa đổi, chẳng hạn như kẻ điên Lam Thiên kia, y từ cải tạo hệ đi tới bộ dáng điên khùng hiện tại, đó cũng coi như đạo của y. Mà ta, từ Đúc Binh hệ đi lên đạo nhân binh hợp nhất, đó cũng coi như một tiểu đạo, cũng khó quay đầu lại, hiện tại ngươi còn trẻ, vậy mà đã muốn quyết định chuyện tương lai sao?”
Tô Vũ gật đầu, “Xem như vậy đi!”
“Ngươi...”
Triệu Lập lắc đầu, rồi lại nói: “Tùy ngươi, thứ này còn phải xem chính mình, cùng phe phái cũng chưa chắc đã đi con đường giống nhau, chuyện này là bình thường! Vào trong đi, nói xem yêu cầu thế nào, ngươi muốn đúc binh khí dạng gì, cần đặc tính gì, có công năng thế nào...”
Tô Vũ cũng không khách khí, nói thẳng: “Có thể cất chứa thi thể vô địch!”
Triệu Lập lập tức dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Vũ, rồi tức khắc xoay người rời đi: “Ta không làm, ngươi đi tìm Thiên Đúc vương thử xem!”
Má, ngươi đùa ta à?!
Tô Vũ câm nín, ta vẫn chưa nói là mình còn muốn cất chứa thi thể Bán Hoàng đây này!
Ta đã nói là làm người nhặt xác rồi, thu thi thể Bán Hoàng không có vấn đề gì chứ?
Tính tình như vậy không tốt đâu lão sư, dù sao cũng phải tâm sự cùng ta đã chứ.
Tô Vũ vội nói: “Lão sư, đúc thuật của Thiên Đúc vương sao có thể so được với Đúc Binh pháp của Triệu thị ta! Huống chi, ta không thân với ông ấy, ta là đệ tử của ngài, đúng không?”
Triệu Lập chỉ giả vờ rời đi mà thôi, giờ phút này, ông không nhịn được, dừng lại mắng: “Ngươi nghĩ ta là Thiên binh sư à? Đừng đùa, cái ngươi gọi là cất chứa không đơn thuần chỉ là không gian dự trữ đúng không, chắc chắn sẽ khó khăn hơn tưởng tượng nhiều, ngươi nghĩ chúng ta có thể đúc được sao?”
“Hình thức ban đầu mà thôi!”
Tô Vũ vội nói: “Phôi là được, lão sư, ta cũng không trông cậy vào việc lập tức đúc thành công, sau này từ từ cải tiến cũng được!”
Lúc này Triệu Lập mới thả lỏng, khẽ gật đầu: “Đừng quá tham lam, đi vào đi, nói cẩn thận suy nghĩ của ngươi, ý tưởng, bản vẽ, tính năng linh tinh. Ta biết ngay tiểu tử ngươi gọi ta tới không phải để chế tạo binh khí tầm thường mà, cũng đúng, chế tạo binh khí bình thường thì chẳng cần đến ta!”
Tô Vũ cười ha hả không ngừng, đương nhiên là không bình thường.
Nếu là Địa binh bình thường, tự Tô Vũ có thể rèn ra.
Hai thầy trò nhanh chóng vào phủ thành chủ.
Triệu Lập cũng gặp được Lưu Hồng, câu đầu tiên chính là: “Gia hỏa này ở đây à? Sớm giết chết hoặc là đuổi đi, tiểu tử này không làm được chuyện gì tốt cả...”
Lưu Hồng vốn muốn tiến lên nịnh nọt chào hỏi vài câu, nghe vậy thì lập tức bỏ chạy, thôi, không thể trêu vào.
Lão nhân gia tính tình quá táo bạo, đừng cho ông cơ hội đánh chết mình thì hơn, không thì muốn nói lý cũng không kịp.