Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1991 - Chương 1991: Cửu Giới Xui Xẻo

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1991: Cửu Giới Xui Xẻo
 

“Ngươi không muốn nhờ Vân Trần thì thôi, có thể mượn vài vị Địa Binh sư của Đại Minh phủ!”

Triệu Lập nói: “Tiểu tử, công trình này thật sự không nhỏ! Nếu chỉ dựa vào hai ta, riêng việc cấu tạo, tinh chế đã không thể hoàn thành trong 1 – 2 ngày, ngươi còn phải chuẩn bị tài liệu thật tốt, bất quá tài liệu càng tốt thì lại càng khó tinh chế!”

“Kẻ không phải Địa Binh sư khó mà làm được, muốn làm chân giúp việc cũng không đủ tư cách.”

Nghe thế, Tô Vũ líu lưỡi.

Quá khoa trương!

Kẻ phụ trợ còn phải là Địa Binh sư, nào có khoa trương như vậy, hắn đem tài liệu mình thu thập đưa ra cho Triệu Lập xem, Triệu Lập nhìn một hồi, không nói gì.

Má nhà ngươi!

Đây đều là tài liệu đúc Thiên binh, ông nói không sai, không phải Địa Binh sư thì khó mà phân loại được.

“Thứ ngươi muốn làm là Thiên binh, ta và ngươi không làm được, nếu ngươi muốn bắt đầu thì nhanh tuyển người đi!”

Tô Vũ không đoán được lão Triệu sẽ kiến nghị như vậy.

Hai Địa Binh sư không được!

Thêm vài người nữa cũng không đủ!

Phải có rất nhiều thì mới được.

Mấu chốt là Tô Vũ còn muốn hoàn thành chế tác trong một tháng, như vậy độ khó sẽ còn lớn hơn nữa.

Còn phải có người phụ trách cắt không gian.

Hồ Hiển Thánh thích hợp làm việc này.

Chần chờ một chút, Tô Vũ quyết định, “Được, ta nghe lão sư, ta sẽ mời một vài người tới giúp hai ta, nhưng công việc trọng yếu sẽ do ta và lão sư làm, những người khác chỉ giúp việc vặt.”

Lão Triệu là người mà hắn tín nhiệm, những người khác như Hồ Kỳ Đại Minh phủ hay Triệu Thiên Binh... không phải là hắn không tín nhiệm bọn họ, chủ yếu là hắn không muốn nhiều người biết về điều bí ẩn chứa trong Văn Binh của mình, đặc biệt là món đồ của Tô Vũ thì càng phải giấu kín.

“Cổ thành có tử khí quá nặng... Ta sợ sẽ bị quấy nhiễu!”

Lão Triệu lại nói một câu, Tô Vũ không để bụng: “Không sao, ta sẽ bỏ thêm Thiên Nguyên khí vào phủ thành chủ, số lượng còn nhiều hơn di tích, như vậy tử khí không thể xâm nhập, còn có thể trợ giúp mọi người nhanh chóng khôi phục!”

Chuyện nhỏ!

Tô Vũ không thiếu Thiên Nguyên khí.

Hơn nữa, còn phải chuẩn bị bảo vật khôi phục ý chí lực cho mọi người, Tô Vũ đã có một ít.

Rèn binh khí mà không có đủ bảo vật khôi phục ý chí lực thì không thể được, Tô Vũ không phải lão Triệu.

Nghĩ vậy, Tô Vũ nhanh chóng nói: “Lão sư, lần này không thể giống như lần trước, lần đó hai ta chuẩn bị quá ít, suýt nữa đã thất bại! Không khôi phục được ý chí lực, phá hủy mấy thần văn Nhật Nguyệt cũng không đủ dùng, còn phải để ta lâm thời phác họa thần văn...”

Triệu Lập đỏ mặt!

Ngươi nói thẳng là ta quá nghèo, không chuẩn bị đầy đủ đi, sao lại nói nhảm nhiều như vậy?

Tô Vũ ho khan một tiếng, rồi nói: “Lần này phải chuẩn bị đầy đủ! Kể cả vấn đề sau khi đúc thành công có khả năng gặp kiếp nạn linh tinh, tất cả đều phải suy xét.”

Lần trước lão Triệu đã gặp phải.

Lần này không thể để như vậy nữa.

Đó không phải là kiếp nạn mà là dị tượng, là khen thưởng, mấu chốt ở chỗ, khen thưởng không đúng thời cơ.

Khen thưởng khi đó khiến Văn Binh cường đại hơn, độ khó khăn khi đúc tăng nhiều, lão Triệu suýt nữa bị ép chết.

Lần này không biết sẽ gặp phải tình huống thế nào.

Triệu Lập gật đầu, “Làm theo suy nghĩ của ngươi, cuối cùng binh khí đúc ra có khả năng cường đại thái quá, dù không đủ cường đại thì cũng là Thiên binh, thậm chí là phôi Thần binh, dù là khen thưởng hay là kiếp nạn thì đều phải suy xét chu toàn!”

Dứt lời, ông hỏi dò: “Ta trở về mời sư huynh...”

“Không cần!”

Tô Vũ thở hắt ra: “Tuy ta không muốn trở về, nhưng... Nếu đã muốn mời người thì vẫn nên trở về một chuyến! Người Đại Minh phủ cũng vậy, không thể chỉ truyền cái tin là có thể gọi người đến đây.”

Gọi được lão Triệu là bởi vì quan hệ giữa hắn và ông rất thân thiết.

Chỉ cần chuyển lời nhắn là được.

Nhưng những người khác thì còn kém một tầng.

Tô Vũ nói: “Lão sư, giờ ta đi mời luôn đây, Triệu Thiên Binh phủ trưởng có ở chiến trường Chư Thiên không?”

“Chắc là có.”

Lão Triệu không chắc chắn, ông đáp: “Không sao, dù sao hắn tới đây cũng nhanh hơn người Đại Minh phủ.”

“Vậy được!”

Tô Vũ không hề do dự, cả tòa cổ thành bỗng nhiên rung động, cổ thành khổng lồ lập tức biến mất.

Trên Tinh Thần Hải nổi lên sóng to ngập trời!

Bốn phía, từng tòa bảo thuyền bị sóng lớn đánh tan nát.

Ở cửa thành có một đôi tiểu tình lữ, một người ngoài thành, một người trong thành, tay nắm tay nói chuyện, đột nhiên một người biến mất!

Cuồng phong thổi bay tiểu yêu kia, ngay sau đó, kẻ còn lại thê lương quát: “Tô Vũ, ngươi mang đạo lữ của ta đi đâu?!”

Bốn phía, một đám sinh linh đều bị khí lãng thổi bay, một đám cạn lời đến cực điểm.

Má nó.

Trước khi rời đi thì ngươi chào hỏi một cái có được không?

Không ít người hô: “Sư phụ ta còn ở trong thành!”

“Gia gia của ta cũng đang ở trong thành, hiện tại đi đâu mất rồi?”

“...”

Một đám sinh linh không biết làm sao, Tô Vũ mang bọn họ chạy đi đâu đây?

Cường giả cửu giới lại thở dài.

Má nhà ngươi, chúng ta không xây đảo, chỉ đậu bảo thuyền vòng quanh thôi mà ngươi cũng phá hủy, tên Tô Vũ này không phải người tốt, không thể thông báo trước một tiếng sao?

Cổ thành chắc chắn vẫn còn ở trong chiến trường Chư Thiên.

Chỉ là không biết nó đã chạy đến phương nào.

Một đám người, tình lữ bị phân cách, thầy trò bị chia ly, không ít kẻ mắng mỏ Tô Vũ, ít nhất phải báo trước một tiếng chứ!

Bình Luận (0)
Comment