Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1992 - Chương 1992: Trưởng Lão

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1992: Trưởng Lão
 

Giờ phút này, Đông Liệt cốc.

Đại Tần vương đột nhiên mở mắt!

Ngay sau đó, một tòa cổ thành huyền phù trên không trung, thanh âm Tô Vũ truyền đến.

“Tô Vũ thánh thành bái kiến chư vị vô địch Nhân tộc, làm phiền rồi!”

Cổ thành khổng lồ che một vùng thiên địa, bốn phương tám hướng, rất nhiều người đều nhìn thấy, kể cả Liễu Thành nơi xa cũng có người nhìn thấy tòa cổ thành này.

Tô Vũ!

Hắn khống chế cổ thành tới chiến khu phía Đông.

Đại Tần vương bước ra, đây là lần đầu tiên Tô Vũ nhìn rõ tướng mạo đối phương. Ông là một người trung niên mặt chữ điền, sắc mặt lạnh lùng, tóc dài buộc gọn, rất cao, khí tức hết sức cường hãn.

Không tính là anh tuấn, nhưng nhìn có vẻ rất uy nghiêm.

Nghe nói trước khi khai phủ thì Đại Tần vương đã là bá chủ một phương, tung hoành Nhân cảnh, khi đó Nhân cảnh vẫn là vương triều phong kiến, nghe nói Đại Tần vương từng là phản vương, điều này thì không mấy ai đề cập đến.

Giờ phút này, khí tức Đại Tần vương lay trời, nhìn về phía Tô Vũ ở cửa thành, đạm mạc hỏi: “Tô Vũ, ngươi khống chế cổ thành đến đây là có việc gì?”

Tô Vũ ho khan một tiếng, cười đáp: “Đại Tần vương bệ hạ chớ hiểu lầm, ta không muốn gây chuyện! Chỉ muốn mời mấy người tới thánh thành ta làm khách, lại sợ đường xá nguy hiểm nên muốn tự thân đến đón bọn họ.”

Đại Tần vương nhìn về phía Triệu Lập bên cạnh hắn, ông biết tượng đá đã đón Triệu Lập đi, giờ bọn họ còn tới đón ai?

Tô Vũ cất cao giọng nói: “Ngưu phủ trưởng có ở đây không?”

Một lát sau, Ngưu Bách Đạo với dáng vẻ không chút chỉnh tề xuất hiện, có cảm giác hơi chật vật, quanh đó truyền đến một trận cười ầm ĩ, Đại Tần vương cũng quay đầu nhìn thoáng qua, nhíu mày nhìn Ngưu Bách Đạo, lạnh lùng nói: “Đường đường là Vĩnh Hằng, thu liễm một chút, tiêu trừ vết đỏ trên mặt đi!”

Nơi xa, Ngưu Bách Đạo cười ha hả, vết đỏ trên mặt tiêu tán, thấy mọi người còn đang cười thì ông liền đắc ý nói: “Đừng hâm mộ ghen ghét, phu nhân ta lưu lại, đâu phải của người khác đâu, ta vừa ở Chư Thiên phủ, thấy có việc nên chạy đến đây mà.”

“Ta và phu nhân đã thành hôn 400 năm, tình cảm sắt son, chư vị không hiểu đâu!”

“...”

Toàn trường yên lặng.

Ngưu Bách Đạo lại phá ra cười ha hả, còn dám chê cười ta, sao các ngươi không tự xem trò cười của mình đi?

Lúc này ông mới nhìn về phía Tô Vũ, thấy hắn khống chế cổ thành tới thì kinh ngạc hỏi: “Sao ngươi lại chạy tới đây, có việc gì?”

Tô Vũ mỉm cười, “Không có gì, ta muốn mời Hồ viện trưởng, Hồ Kỳ tiền bối, còn có vài vị Địa Binh sư khác của Đại Minh phủ đến thánh thành luận đạo, luận Đúc Binh chi đạo.”

“Hả? Hồ Hiển Thánh? Hắn thì biết đúc cái gì?”

Tô Vũ giải thích: “Hồ viện trưởng am hiểu không gian chi đạo, Đúc Binh đạo và không gian đạo hỗ trợ lẫn nhau! Mặt khác, có khả năng còn cần bọn họ chỉ giáo giúp ta một chút, có lẽ sắp tới ta sẽ đúc binh.”

“Ồ!”

Ngưu Bách Đạo gật đầu, “Việc nhỏ, ta sẽ lập tức báo cho Phủ chủ, bảo hắn an bài!”

Giờ phút này, có người bỗng lên tiếng: “Tô Vũ, ngươi muốn đúc binh ư? Lão phu có thể đến quan sát không?”

Tô Vũ nhìn về phía bên kia, đó là một vị lão nhân đầu bạc, là Thiên Đúc vương.

Tô Vũ từ chối khéo: “Đại nhân nói đùa, ngài là Thiên binh sư, chúng ta chỉ là một đám Địa Binh sư tụ họp náo nhiệt mà thôi, nào dám làm phiền đại nhân.”

Thiên Đúc vương cạn lời, ngươi cự tuyệt thì cự tuyệt đi, nói lí do đường hoàng như vậy làm gì.

Tô Vũ gióng trống khua chiêng tới chiến khu phía Đông mời một đám Địa Binh sư, lúc trước còn đón tiếp Triệu Lập, trước nữa là đã lấy được không ít bảo vật đúc Thiên binh từ vạn tộc, chẳng lẽ hắn định đúc Thiên binh?

Có thể không?

Ông còn đang nghĩ ngợi, Triệu Lập đã mở miệng nói: “Phiền chư vị thông tri Triệu Thiên Binh Đại Chu phủ, bảo ta tìm hắn có việc, Chu phủ trưởng, Triệu Thiên Binh không bế quan chứ?”

Không phải Đại Chu vương, mà là Chu Phá Long.

Chu Phá Long nhìn Triệu Lập, rồi nhìn Tô Vũ, khẽ gật đầu, “Được, ta sẽ giúp ngươi thông tri, hắn ở ngay trong phủ, sẽ mau chóng tới đây thôi.”

“Vậy phiền Chu phủ trưởng!”

Triệu Lập chắp tay, không nói gì nữa.

Một lát sau, mấy người Đại Tần vương biến mất, bởi vì Tô Vũ không có gì để nói, bọn họ cũng không biết nên nói cái gì, thế nên đều lựa chọn tránh đi. Giờ phút này, chỉ còn lại mấy người.

Ngưu Bách Đạo và Thiên Đúc vương đều không đi, hình như chưa từ bỏ ý định, còn muốn tiếp tục hỏi xem có thể tham dự hay không.

Không lâu sau, một lão nhân xuất hiện.

Không phải Triệu Thiên Binh, mà là Nam Vô Cương.

Nam Vô Cương nhìn về phía Tô Vũ nơi xa, Tô Vũ cũng thấy ông, trong lúc nhất thời, hai người im lặng đối diện.

Huyền Giáp!

Trong thời gian hành động của Liệp Thiên các, Tô Vũ và Huyền Giáp gần như một tấc cũng không rời, thường xuyên trêu chọc vài câu, quan hệ khá thân thiết, thậm chí rất nhiều thời điểm Tô Vũ còn cực kỳ tin tưởng đối phương.

Nhưng hiện tại đối mặt, cả hai lại không biết nói gì.

Nam Vô Cương cứ thế nhìn Tô Vũ, hồi lâu sau ông mới lấy ra một cái mặt nạ vô diện ném về phía hắn, nhẹ giọng nói: “Đây là mặt nạ trưởng lão Huyền bộ! Hiện tại Huyền bộ đã có bộ trưởng, Chu Thiên Nguyên rời đi, Huyền bộ có tân bộ trưởng, cố gắng đừng mang mặt nạ này ra khỏi thành.”

Tô Vũ tiếp nhận mặt nạ, nhìn ông một cái, chậm rãi nói: “Đa tạ trưởng lão!”

“...”

Nam Vô Cương không nói gì, chỉ là trưởng lão, mà không phải tằng sư tổ, cũng không phải tằng tằng sư tổ.

Trầm mặc một lát, Nam Vô Cương lại hỏi: “Vân Trần là Địa Binh sư đỉnh phong, cần hắn hỗ trợ ngươi không?”

“Không cần, cảm ơn!”

Nam Vô Cương khẽ gật đầu, thân ảnh dần tiêu tán, bên tai Tô Vũ vang lên giọng ông: “Ta còn giữ mặt nạ Huyền Tam, có việc thì tìm ta thông qua mặt nạ!”

Tô Vũ yên lặng nhìn ông rời đi.

Tâm tình hơi phức tạp, hắn vẫn ổn, không quá bài xích Nam Vô Cương và Vân Trần, nhưng Tô Vũ cảm thấy có lẽ lão sư Liễu Văn Ngạn của mình không vượt qua được chuyện này.

Có lẽ, sư bá Trần Vĩnh cũng không muốn đối mặt bọn họ.

Không thể oán hận, vậy cũng không cần kết giao.

Người đã đi rồi, lúc này Ngưu Bách Đạo mới tiến đến nhưng không vào thành, ông sợ tượng đá đánh mình, ông cười nói: “Tô Vũ, mời nhiều người như vậy là chuẩn bị đúc Thiên binh sao?”

Bên kia, Thiên Đúc vương chen vào: “Đây là sở trường của ta này!”

Tô Vũ không nói gì, có phải vị đại nhân đây hơi nhiệt tình quá rồi hay không?

Ta đã nói rồi, ta không cần ngài hỗ trợ.

Thiên Đúc vương cũng không thèm để ý, bất đắc dĩ nói: “Tô Vũ, ngươi biết không? Đã 30 năm rồi ta không đúc Thiên binh!”

Tô Vũ nhìn ông, ông cũng nhìn Tô Vũ, thở dài nói thẳng: “Không có tài liệu, uổng cho cái danh tiếng này!”

Nói chung là ông đang ám chỉ, ngươi nhanh mời ta đi!

Ngươi muốn đúc binh, có phải là muốn đúc Thiên binh hay không?

Không thì mời nhiều Địa Binh sư như vậy làm gì?

Ta cũng am hiểu đây!

Gì chứ việc đúc binh thì ta mới là người giỏi nhất.

Tô Vũ câm nín, hắn còn chưa mở miệng thì Ngưu Bách Đạo đã cười nói: “Lão Chúc, làm gì thì làm đi! Một đám nhỏ chơi đùa mà thôi, ngươi đừng có nghĩ là thật, đi rình Huyền Khải vương còn tốt hơn, xử lý được gã thì sẽ có vô số tài liệu cho ngươi tha hồ rèn đúc. Nhanh lên!”

Bối phận của ông rất lớn, tuổi tác lại không kém đối phương, sau khi chứng đạo thành công thì địa vị đã chính thức bình đẳng, không cần phải nói năng câu nệ như trước nữa.

Thiên Đúc vương bất đắc dĩ: “Được, các ngươi không cần một vị Thiên binh sư, sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ hối hận, lãng phí tài liệu cũng không phải việc nhỏ, xa xỉ quá mức là tội lỗi!”

Dứt lời, ông liền biến mất.

Ngưu Bách Đạo phì cười: “Lão già này không tự tìm được tài liệu liền ghen ăn tức ở đó mà, kệ đi! Tô Vũ, các ngươi ở đây mấy ngày đi, người từ Đại Minh phủ đến cũng cần một khoảng thời gian...”

Tô Vũ gật đầu, rồi nói: “Phủ trưởng, nhờ ngài nhắn Hồ viện trưởng mang thiết bị cắt không gian theo, ta cần dùng.”

“Thứ kia à?”

Ngưu Bách Đạo ngoài ý muốn, gật đầu đáp ứng: “Được! Lão Hồ gần đây tương đối nhàn rỗi, ngươi định nhờ hắn cắt không gian giúp ngươi sao?”

“Đúng là ta có ý tưởng này.”

Bình Luận (0)
Comment