Tô Vũ trò chuyện: “Phủ trưởng, nghiên cứu không gian truyền tống của Hồ viện trưởng còn được duy trì không? Ta thấy nó rất ngầu, không phải lần trước đã truyền tống ngài từ chiến trường về Nhân cảnh trong nháy mắt sao?”
“Đừng nói nữa!”
Ngưu Bách Đạo lắc đầu, “Ta bị truyền tống choáng cả đầu óc, người bình thường thì đã bị nghiền nát từ lâu rồi! Nghiên cứu của gia hỏa này tồn tại vấn đề không nhỏ, gần đây trong phủ có chi một ít ngân sách nhưng chưa đủ. Thứ này không tồi, nhưng quá nuốt tiền!”
“Gần đây Chu phủ chủ sống có tốt không?”
“Hắn ư?”
Ngưu Bách Đạo buồn cười: “Vẫn vậy! Chắc đang nghẹn đến phát cuồng rồi, thanh danh đồ sát tứ thánh vẫn còn đó, hiện tại tôn tử của hắn cũng nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị.”
Tô Vũ bật cười.
Ngưu Bách Đạo lại nói: “Còn có chuyện cần nói với ngươi, công pháp của ngươi truyền bá ra thu được không ít công huân, Phủ chủ nói rằng hiện tại ngươi không dùng được công huân, định đổi bằng thứ khác cho ngươi, ngươi có yêu cầu gì không? Đừng khách khí, hắn có tiền! Lão đại nhà hắn làm bộ trưởng Hoàng bộ nhiều năm như vậy, Hoàng bộ chuyên môn làm tình báo, nếu tham ô thì còn giàu hơn cả Huyền bộ!”
Tô Vũ vui vẻ đáp: “Không đến mức ấy chứ, Huyền bộ làm buôn bán, Hoàng bộ quản tình báo, có thể thu vào bao nhiêu?”
“Vậy ngươi không hiểu rồi! Giở công phu sư tử ngoạm là được, sợ cái gì.”
Tô Vũ còn chưa nói lời nào, Triệu Lập đã chen vào: “Nếu ta nhớ không lầm thì Đại Minh vương là một vị Thần Trận sư! Năm xưa khi rèn Bách Đạo Các, phần lớn trận pháp Bách Đạo Các là do Đại Minh vương tự mình kiến tạo! Hiện tại chúng ta cần một bộ đại trận Thiên Giai, chủ yếu là để hấp thu nguyên khí, ý chí lực, có thể giúp binh khí bị tổn hại tự chủ uẩn dưỡng khôi phục. Người bình thường không thể bố trí trận pháp này, Đại Minh vương chắc chắn có thể, những ích lợi của Tô Vũ ở Nhân cảnh thì bỏ qua hết, chỉ cần đổi một bộ trận pháp như vậy, nhất định phải mạnh! Ít nhất có thể bảo trì vận chuyển mấy ngàn năm, tốt nhất là vô địch cũng không thể đánh vỡ...”
“...”
Ngưu Bách Đạo hít một hơi: “Các ngươi định chế tạo Thần binh à? Còn đòi vô địch đánh không phá, tiểu Triệu, khẩu khí của ngươi không nhỏ...”
Tiểu Triệu!
Tô Vũ muốn cười, vẻ mặt Triệu Lập cạn lời, trông ta còn già hơn ngài đấy.
Thôi, vị này bối phận cao hơn thật.
Tứ Đại cha ông gặp vị này còn phải gọi tiền bối.
Ngưu Bách Đạo không nói nhiều, gật đầu đáp: “Được, ta sẽ giúp ngươi hỏi, từ bỏ thu hoạch ở Nhân cảnh để đổi một bộ trận pháp như vậy có lẽ không thành vấn đề.”
Dứt lời, ông lại hỏi: “Cần dùng gấp không? Nếu có thì khi Đại Minh vương chuẩn bị xong, ta sẽ đưa qua cho các ngươi, còn yêu cầu gì khác không?”
Triệu Lập cười to: “Nếu Đại Minh vương không ngại thì thêm chút công năng như phòng ngự, công kích, truyền tống, củng cố không gian đi...”
Tô Vũ há hốc miệng!
Ta tưởng rằng lão Triệu là người ngay thẳng, không ngờ công phu sư tử ngoạm của ngài vô sỉ đến thế.
Dù Tô Vũ không hiểu trận pháp thì cũng biết nếu nó toàn năng như vậy thì độ khó chắc sẽ gia tăng gấp 10 lần!
Không chỉ tiêu hao vô số tài nguyên, còn phải hao phí càng nhiều tinh lực.
Nhưng... Làm hay lắm.
Ngưu Bách Đạo cũng bật cười: “Được, ta sẽ chuyển lời! Nhưng có thể thành công hay không thì ta không dám nói trước.”
Triệu Lập tươi cười: “Nếu trận pháp đáp ứng đủ yêu cầu thì tốt. Đúng rồi, Ngưu phủ trưởng, ngươi am hiểu chế tác thần phù, có thể giúp đỡ chế tác một bộ thần phù thu nạp không?”
“Việc nhỏ...”
Tô Vũ không biết Ngưu Bách Đạo am hiểu thần phù, nhưng Ngưu phủ trưởng đã từng cho hắn một thần phù che giấu thực lực, trừ vô địch, những người khác đều nhìn không thấu.
Hóa ra ông ấy am hiểu thần phù chi đạo.
Ngưu Bách Đạo thống khoái đáp ứng, Triệu Lập lại không khách khí, tiếp tục nói: “Bộ thần phù này nhất định phải mạnh, cần nhiều lắm! Phải thành bộ! 1 vạn tổ hợp thành một bộ, tách ra giống như trang sách, hấp thu Bán Hoàng cũng sẽ không tổn hại...”
“...”
Ngưu Bách Đạo mở to hai mắt, má nó!
Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?
Đùa ta à?!
Thần phù hấp thu không khó chế tác, rất đơn giản, mấu chốt là 1 vạn cái, một tổ hợp thần phù, ngươi nghĩ ta là cái gì?
Còn cả yêu cầu hấp thu Bán Hoàng cũng không tổn hại, ngươi định đi giết một vạn Bán Hoàng rồi cất trữ chắc?
“Đừng đùa!”
Ngưu Bách Đạo ho nhẹ: “Tiểu Triệu, trò đùa này không buồn cười đâu.”
Triệu Lập bình tĩnh đáp: “Không nói giỡn, tiểu tử này đã nói với ta như vậy, ta cũng bảo hắn đừng giỡn, hắn lại nói hắn chắc chắn muốn làm như thế, ta cũng đành chịu.”
Tô Vũ lộ vẻ xấu hổ.
Bị hai người nhìn, giờ phút này hắn cũng cảm thấy suy nghĩ trước đó của mình quá nông cạn.
Triệu Lập không hổ là Đúc Binh đại sư, mau chóng biết được sẽ cần cái gì, khiếm khuyết cái gì.
Trận pháp Thiên Giai, thần phù Thiên Giai, còn cần vạn cái... chuyện thật như đùa.
Trước đó Tô Vũ chưa từng suy xét, hiện tại ngẫm lại, nếu không có những thứ này có lẽ cũng được thôi, nhưng sản phẩm chế tạo ra chưa chắc đã như ý.
Ngưu Bách Đạo nghe mà đau hết cả răng: “Ngươi yêu cầu... Quá mức rồi đấy! Nếu xét về những thứ ngươi đã nói thì đây là chuẩn bị cho Thần binh đúng không? Cần Thần Phù sư, Thần Trận sư, Đúc Binh sư cùng nhau ra trận mới được! Khi nào ngươi cần dùng?”
“Một tháng!”
Ngưu Bách Đạo lắc đầu: “Vậy thì không có khả năng, trừ khi chỉ chế tác 100 thần phù thu nạp trước, hơn nữa, yêu cầu của ngươi quá cao, thu nạp Bán Hoàng, đùa à?! Thu nạp vô địch đã cần phải có thần phù không tầm thường rồi! Yêu cầu không ít tài liệu, ta không có tiền, ngươi chi tiền đi, ta giúp ngươi chế tác 100 cái miễn phí, nhiều hơn thì phải có thời gian, nếu không thì không làm được.”
Tô Vũ vội gật đầu: “Ta chi!”
“Vậy được!”
Ngưu Bách Đạo cười bảo: “Tiểu tử ngươi có dã tâm không nhỏ, ta thấy thứ ngươi muốn chế tạo lần này không đơn giản. Ngươi đầu tư tiền thì chuyện trận pháp và thần phù có thể giải quyết, mặt khác, các ngươi tự quyết đi!”
“Đa tạ phủ trưởng!”
Tô Vũ vội nói cảm tạ, trong lòng đại hỉ.
Hàn huyên một lúc, không lâu sau, lại có thêm một vị lão nhân chạy tới, Đại Chu phủ cách Chư Thiên phủ không xa, Triệu Thiên Binh đã tới rồi.
Người vừa đến đã tươi cười nói: “Sư đệ, cuối cùng ngươi cũng nhớ tới ta, xem ra là cần ta hỗ trợ!”
Triệu Lập hừ lạnh một tiếng, xụ mặt không vui, có điều nghĩ tới cái gì đấy, ông bỗng cười nhạo: “Nực cười, chỉ là ta thấy ngươi đáng thương, không có nổi tài liệu đúc binh nên cho ngươi một cơ hội, vừa rồi Thiên Đúc vương muốn tham dự mà ta cũng không cho, nếu ngươi không muốn thì nhanh cút đi!”
Nơi xa, Triệu Thiên Binh đạp không đi đến, ông vẫn cười tươi rói, không hề tức giận, dung túng bảo: “Sư đệ vẫn bướng bỉnh như vậy!”
“...”
Tô Vũ thấy thật xấu hổ, lão Triệu đức cao vọng trọng trước kia sao lại thành đứa nhỏ trong miệng mấy người ở đây vậy?
Ngưu phủ trưởng gọi là tiểu Triệu, Triệu Thiên Binh bảo ông bướng bỉnh...
Thật xấu hổ!
Hắn trộm nhìn Triệu Lập, Triệu Lập bình tĩnh nhìn Tô Vũ, thấy Tô Vũ đang nhìn mình, ông trừng mắt, nhìn cái gì mà nhìn!
Tô Vũ cạn lời, tức là chỉ bắt nạt được ta thôi chứ gì?
Một đám người tán gẫu, Tô Vũ thuận tiện thỉnh giáo một chút phương pháp đúc binh, đã lâu hắn không luyện tập, so với Triệu Thiên Binh thì còn kém rất xa.