Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1999 - Chương 1999: Thánh Binh – Hung Binh

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1999: Thánh Binh – Hung Binh
 

Hôm nay, Tô Vũ cùng Triệu Lập ra khỏi đại điện, hai thầy trò liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu, kế tiếp bọn họ sẽ liên thủ đúc binh.

Lần trước là đúc cho Triệu Lập, lúc này là đúc cho Tô Vũ.

Triệu Lập hít sâu một hơi, cất cao giọng nói: “Một lần thành công, không cần nóng vội, hợp đúc từng trang, lần này ta sẽ làm trợ thủ cho ngươi!”

“Đa tạ lão sư!”

Tô Vũ tươi cười, trong hư không, 302 trang sách đang huyền phù, Lưu Hồng ở nơi xa nhìn mà chảy nước miếng, giờ phút này gã mới biết được một tháng qua Tô Vũ đang làm gì.

So sánh với tài sản trong nhẫn trữ vật của mình, gã lập tức cảm thấy mình chính là tên quỷ nghèo!

Lúc trước còn cảm thấy mình rất giàu có, hiện tại so ra... so với Tô Vũ, ta chỉ là một tên nghèo kiết xác!

Tô Vũ lười để ý tới gã.

Lưu Hồng còn đang cảm khái, bỗng có một quyền rơi xuống, ầm một tiếng, Lưu Hồng trực tiếp hôn mê. Tô Vũ cách không ném gã tới hậu điện, hô lớn: “Đại nhân, hỗ trợ trông coi một chút!”

Không nên cho gia hỏa này nhìn quá trình đúc binh thì hơn, không cần thiết.

Hậu điện, Tinh Hồng không nói gì, tùy ý dịch chân, đá Lưu Hồng về phía sau, đỡ cản tầm mắt y.

Giờ phút này, Tinh Hồng cũng đang quan sát.

Y cũng muốn nhìn xem thành quả bận rộn một tháng của Tô Vũ sẽ được cái gì.

Trong thông đạo, một cỗ tử khí nhàn nhạt thẩm thấu ra ngoài, thấy Tinh Hồng không quản, Tinh Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, nàng cũng muốn rình coi một chút xem Tô Vũ sẽ rèn binh khí gì, leng keng leng keng một tháng, nàng nghe chán lắm rồi.

. . .

Phủ thành chủ.

Tô Vũ nhìn Triệu Lập, cười nói: “Lão sư, ta bắt đầu đây!”

Triệu Lập gật đầu, hôm nay Tô Vũ làm chính, ông là phụ, rèn binh khí thành đạo thuộc về mình, đương nhiên chính mình ra tay mới là tốt nhất.

Giờ phút này, vài vị Đúc Binh sư và cả Hồ Hiển Thánh đều có chút kích động.

Trong một tháng qua, chỉ có bọn họ mới biết Tô Vũ đã trả giá lớn tới cỡ nào vì quyển sách này, nếu chỉ rèn ra một thanh Địa binh đơn thuần, vậy Tô Vũ đã uổng công vô ích.

Toàn bộ gia sản của Tô Vũ gần như đã đổ hết vào đây.

Một cây búa xuất hiện, Khoách Thần chùy.

Triệu Lập trầm giọng nói: “Rèn bìa trước rồi ghép cốt sách, đặt móng trước rồi đóng trang!”

“Ta hiểu!”

Tô Vũ hít sâu một hơi, ngay sau đó, hắn vung chùy, bắt đầu rèn, bìa sách tương hợp với thư cốt, đây chính là cơ sở.

Dù thế, thư cốt rèn bằng vật gánh chịu nên việc đặt móng vẫn là việc khó.

Coong!

Tiếng tiếng gõ thanh thúy vang vọng khắp cổ thành, chấn động!

Từng chùy gõ xuống, chấn động không dứt.

Điệp chùy!

Trước đây khi Tô Vũ và Triệu Lập liên thủ rèn binh khí, một chùy của Triệu Lập chấn động ra 180 lần, thực lực Đúc Binh càng mạnh sẽ nghe được càng nhiều, ngày đó Tô Vũ nghe ra 108 chùy, Địa Binh sư khác, người mạnh nhất chỉ nghe ra 144 lần, chỉ có Triệu Thiên Binh nghe đủ ra 180 tiếng.

Khi đó thực lực Tô Vũ còn yếu.

Khi đó, hắn còn chưa nắm giữ phương pháp chấn động.

Cho nên Tô Vũ gõ chùy không chấn động được bao nhiêu lần.

Nhưng hôm nay, chùy đầu tiên gõ xuống, lông mày Triệu Lập tức khắc giãn ra.

72 chùy!

Một chùy này gõ xuống lại chấn động 72 lần, tuy rằng đã lâu Tô Vũ không rèn binh khí, nhưng theo thực lực tiến bộ, với cả hiểu được phương pháp chấn động, hắn đã có tiến bộ cực lớn.

. . .

Coong!

Tiếng chùy vang lên, hoàn toàn khác với tiếng gõ của những người khác trong một tháng vừa rồi.

Ngoài cổ thành, có Đúc Binh sư am hiểu Đúc Binh đạo vừa nghe thanh âm này liền vui mừng nói: “Khoách Thần chùy! Triệu Lập hoặc Tô Vũ đã bắt đầu rèn rồi!”

Khoách Thần chùy, truyền thừa độc nhất vô nhị.

Chư thiên vạn giới, chỉ có Triệu Lập và Tô Vũ biết.

Đúc Binh sư cường đại đều biết một chút về Khoách Thần chùy của Triệu Lập, vừa nghe thanh âm liền có người đoán ra, đây là Khoách Thần quyết của Triệu Lập, người ra tay không phải Triệu Lập thì chính là Tô Vũ.

Giờ phút này, hư không chấn động.

Có người tới.

Cường giả Nhân tộc!

Thiên Đúc vương buồn bực, bên cạnh, Nam Vô Cương mang theo Vân Trần tới đây, phía sau còn có vài vị vô địch, ngoài ra còn có mấy người trẻ tuổi và cả một vài Đúc Binh sư khác.

“72 chùy!”

Thiên Đúc vương nói, rồi cảm khái: “Có lẽ Tô Vũ thật sự là Địa giai!”

Coong!

Lại thêm một tiếng giòn vang, Thiên Đúc vương nghe xong, hơi nhướng mày, 73 lần.

Tô Vũ đang thích ứng ư?

Chậm rãi gia tăng số lượng điệp chùy của hắn?

Nơi xa, Đúc Binh sư cường đại khác cũng tiến đến, không phải là Nhân tộc, mà là Địa Hỏa Ma tộc am hiểu Đúc Binh.

Cường giả Địa Hỏa Ma tộc kia cười nói: “Không tồi, không tồi! Điệp chùy 73 lần, với thực lực của Tô Vũ thì chỉ bằng một chùy này, Sơn Hải lục trọng cũng có thể bị gõ một búa chết tươi!”

Đối phương đang nói đến ý chí lực chứ không phải thân thể, nếu so thân thể thì Tô Vũ đã đạt tới thực lực Nhật Nguyệt từ lâu rồi.

“Một lần điệp gia 73 chùy... Quả thật không yếu!”

Một vài cường giả sôi nổi gật đầu, đặc biệt là cường giả Đúc Binh đạo, ngươi có thể căm thù Tô Vũ, nhưng không thể phủ nhận thiên phú của hắn hắn trên con đường đúc binh.

Tô Vũ còn quá trẻ mà đã đạt tới tình trạng này, phủ nhận Tô Vũ chính là phủ nhận chính mình, phủ nhận toàn bộ Đúc Binh đạo.

Cùng với sự bắt đầu của Tô Vũ, mây trôi lơ lửng trên không trung.

Dần dần, một hình chiếu dạng khối vuông xuất hiện.

Có người vừa thấy hình chiếu này liền nói: “Là Địa binh!”

Chỉ có Địa binh trở lên mới có hy vọng hiện ra hình chiếu, nhưng có thành công hay không lại là chuyện khác, nhưng xét từ hình chiếu trên cao, binh khí đang rèn có khả năng sẽ là Địa binh.

Bất quá người xem không rõ khối vuông kia là cái gì.

Trên thực tế, đó chỉ là hình chiếu bìa sách.

Giờ phút này, đạo kim văn thứ nhất đã dần dần thành hình.

. . .

Bên cạnh Ngưu Bách Đạo là Thôi Lãng, Thôi Lãng cũng là Đúc Binh sư, mới miễn cưỡng bước vào Huyền giai.

Giờ phút này, thấy hình chiếu kia, y không khỏi nhìn về phía Ngưu Bách Đạo, “Phủ trưởng, hắn muốn chế tạo gạch à?”

Thứ này nhìn kiểu gì cũng ra hình viên gạch.

Ngưu Bách Đạo không để ý đến đối phương.

Chắc chắn nó không phải là gạch!

Thiên Đúc vương ở bên cạnh mở miệng: “Vậy mà Tô Vũ lại muốn tự mình hợp đúc, thực lực hắn không mạnh, có thể kiên trì một ngày hay không cũng rất khó nói! Rèn Địa binh, còn là loại Địa binh cấp bậc không thấp này thì ít nhất cũng cần một ngày trở lên mới được.”

“Hắn có thể!”

Ngưu Bách Đạo đáp lại: “Hắn biết Khoách Thần quyết, ý chí lực cường hãn, khôi phục cũng nhanh, chắc chắn không thành vấn đề!”

Thiên Đúc vương không nói nữa, bởi vì Tô Vũ còn đang rèn đúc.

“Coong!”

Dư ba chấn động tứ phương.

m thanh va chạm xuyên thấu truyền đi khiến vài người khó chịu, vài tu giả Đằng Không cảnh cảm thấy hít thở không thông, cùng với thanh âm gõ đánh của Tô Vũ, mỗi lần chùy hạ xuống, bọn họ đều cảm thấy trái tim mình bị nện một kích nặng nề.

Giờ phút này, Tô Vũ vẫn đang tiến hành Đúc Binh rất bình thường.

Có cường giả Đúc Binh nhìn một hồi, mở miệng nói: “Có vẻ là binh khí bình thường, sẽ không xảy ra chuyện gì...”

“Không tồi, như vậy sẽ không xuất hiện kiếp nạn, nếu thành công thì có lẽ sẽ nhận được khen thưởng.”

Phía trên cao, hình chiếu đã hiện ra kim sắc.

Đây là lưu trình đúc binh bình thường, Tô Vũ biểu hiện không có gì nổi bật, mọi người đều yên tâm, yên lặng quan sát.

. . .

Trong phủ thành chủ, Triệu Lập lộ vẻ ngưng trọng.

Bình thường ư?

Không, đây không phải binh khí bình thường, đây là hung binh!

Tô Vũ còn chưa hợp trang sách, ghép trang sách mới là bắt đầu đúc hung binh, một trang sách một giọt tinh huyết Nhật Nguyệt, đó rõ ràng là hung binh, huyết binh!

300 giọt tinh huyết Nhật Nguyệt, 300 chủng tộc, 300 Nhật Nguyệt bỏ mạng!

Bìa sách là binh khí bình thường, Tô Vũ còn thêm vào một chút lực lượng thần thánh khi đúc, ngoại thánh nội ma!

Bìa sách tràn ngập khí tức nhân đạo.

Cảm giác đây là một thanh thánh binh.

Trên thực tế đó là giả!

Triệu Lập biết, đám người Triệu Thiên Binh cũng biết.

Bình Luận (0)
Comment