Giờ phút này, Tô Vũ không rảnh quan tâm gì khác.
Hắn đang rèn, không ngừng rèn.
Hắn cũng đang luyện tập, Tô Vũ rèn trang sách, rèn bán Địa binh, hiện tại Tô Vũ rèn cũng khá nhẹ nhàng, nhưng sau đó phải hợp đúc mấy trăm trang, đó không phải là việc nhỏ.
Triệu Lập cũng dần thuần thục, hiểu biết, phân tích, không ngừng tiến hành điều chỉnh.
Sau đó Triệu Lập tìm Tô Vũ, nói: “Còn thiếu!”
“Ngài nói đi.”
“Thiếu thư cốt, không có thư cốt chỉnh hợp, trang sách quá mạnh sẽ dễ bị bung tách ra!”
Tô Vũ trêu chọc: “Ta còn tưởng rằng lão sư cố ý không nhắc tới vì biết ta đã chuẩn bị xong chứ. Ngài yên tâm, ta chuẩn bị rồi đây! Đính trăm trang sách, về sau có lẽ sẽ càng nhiều hơn, đồ vật bình thường chắc chắn là không giữ được!”
Tô Vũ lấy ra một nhánh cây khô, cười nói: “Cái này!”
Triệu Lập hít sâu một hơi!
“Vật gánh chịu!”
Mấy vị Đúc Binh sư đều giật mình nhìn về phía Tô Vũ, vẻ mặt kinh hãi, điên rồi à?!
Tô Vũ giải thích: “Đúng vậy, chính là cái này! Ta đã tra tư liệu về khô mộc, hẳn là một loại sinh linh thời kỳ thượng cổ, một loại thực vật thành tinh, có khả năng đã gặp lôi kiếp, bị đánh chết rồi lưu lại hài cốt! Dùng nó làm thư cốt chắc chắn có thể cố định được tất cả trang sách, bảo đảm không bị bung rời ra!”
“Má nhà ngươi!”
Triệu Lập phun tào, mắng hắn một câu, rồi nói: “Thứ này không thể tinh chế, không thể loại bỏ tầng ngoài...”
“Có thể!”
Tô Vũ đáp: “Tinh Hồng đại nhân có thể hỗ trợ, y không được thì ta nhờ Bán Hoàng hỗ trợ!”
Đệt.
Thật sự không còn lời nào để nói, Triệu Lập đau đầu, đây quả là một bộ mặt quyền lực!
Giải quyết không được ư?
Không sao!
Vô địch không được thì ta nhờ Bán Hoàng giải quyết!
Nghe vậy, vài vị Đúc Binh sư đều trầm mặc, ngươi tiếp tục đi, chúng ta làm việc của mình đây!
Tô Vũ cười ha hả không ngừng, ta đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.
Không chỉ như vậy, Tô Vũ còn nói: “Ta cảm thấy không gian chưa chắc đã đủ bền vững, có lẽ ta sẽ đánh tan một vật gánh chịu dung nhập vào trong đó để củng cố không gian!”
Chuyện này hắn đã từng làm rồi, trong di tích Nam Nguyên, Tô Vũ đã dung nhập một kiện vật gánh chịu, không mấy người biết, chỉ có lão Vạn và Tô Vũ biết.
Cho nên đến bây giờ mọi người vẫn cảm thấy di tích kia là thật.
Bởi vì không gian quá vững chắc.
Không ai ngờ được rằng kẻ điên Tô Vũ này lại dung hợp vật gánh chịu, đây không phải chuyện người thường sẽ làm.
Kể cả Hạ gia cũng hoài nghi tính thật giả của di tích Nam Nguyên.
Hạ Long Võ còn tự mình đến xem, cảm thấy có khả năng đây chính là di tích của Tô Vũ.
Y còn cho rằng Đại Hạ vương quá ngốc, ông ở Nam Nguyên ngây người không ít năm mà không phát hiện, cho nên hiện tại di tích này cũng là một điều khó hiểu đối với Đại Hạ vương.
. . .
Trong quá trình bận rộn rèn đúc và tiêu tiền như nước chảy, từng trang sách được làm ra, ba người Hồ Kỳ không ngừng khảm thêm không gian, trong lúc đó còn phát nổ vài lần, lãng phí không gian và trang sách, chỉ có thể đúc lại.
Mấy vị Đúc Binh sư bận rộn không ngừng chỉ để làm công tác chuẩn bị cho Tô Vũ, dù là người không hiểu thì cũng biết rằng lần đúc binh này của Tô Vũ có động tĩnh không nhỏ, xem ra dã tâm cực lớn.
Lúc bấy giờ, trong phủ thành chủ, một cuốn sách dần dần thành hình.
Hiện tại vẫn còn đang ở trạng thái rời rạc, chưa hoàn chỉnh!
Sau đó còn cần Tô Vũ hợp đúc mới được.
Nhìn từng trang sách, Tô Vũ hít sâu một hơi, sắp rồi, khi mấy người Triệu Thiên Binh đã sắp mệt chết, cuối cùng giai đoạn chuẩn bị đã hoàn thành.
Gần đây Tô Vũ vẫn luôn áp chế không để thân thể thăng cấp.
Trên thực tế, Tô Vũ cảm thấy bản thân có thể hoàn thành một đúc cuối cùng! Nhưng hắn vẫn luôn ép mình trì hoãn.
Đợi đến lúc đúc binh hắn sẽ đột phá, làm vậy có thể giúp hắn kéo dài thời gian đúc, thậm chí nhận được khen thưởng giúp hắn cường hóa quyển sách này.
Triệu Lập cũng đang chuẩn bị.
Nhiều ngày qua, Triệu Lập luôn bế quan, cắn nuốt đại lượng bảo vật, tăng cường ý chí lực, rồi lại áp súc, ông sợ mình sẽ không đủ ý chí lực ở thời khắc mấu chốt, như vậy sẽ xuất hiện sai lầm giống như lần trước.
Đây là lần thứ hai Triệu Lập cùng Tô Vũ liên thủ rèn binh.
Lần trước, Tô Vũ là Đằng Không, ông là Lăng Vân, hai người rèn ra một thanh Thiên binh hình thức ban đầu ngoài dự kiến.
Hiện tại Tô Vũ tiến bộ rất nhanh, Triệu Lập cũng vậy.
Hai người đã cường đại hơn trước rất nhiều, nhưng dù là thế thì họ vẫn thấy thấp thỏm, lần này đã trả giá quá nhiều, nếu thất bại, có lẽ Triệu Lập sẽ tuyệt vọng chết mất.
Tổn thất lớn như thế, bán một đại phủ cũng không đủ.
. . .
Một tháng sau, Tinh Vũ phủ đệ bắt đầu cho phép người đến, người có lệnh bài mới có thể tiến nhập.
Nhưng Tô Vũ không vào, rất nhiều người cũng chưa vào.
Vô số sinh linh còn đang tụ tập bên ngoài cổ thành.
Thời gian một tháng, âm thanh gõ đúc liên tiếp không ngừng vang lên, dù sao Tinh Vũ phủ đệ vẫn còn chưa mở, gấp cái gì, ở đây xem náo nhiệt cũng tốt.
Chư thiên vạn tộc đều rất tò mò muốn biết Tô Vũ sẽ rèn ra cái gì.
Động tĩnh không nhỏ!
Suýt nữa đã dẫn đến vô địch đại chiến, bởi vì người nào đó cắt không gian khắp nơi, cuối cùng bị phát hiện, may mà Vân Tiêu luôn ở bên cạnh, bằng không thì Hồ Hiển Thánh sẽ bị vô địch đánh chết, ai bảo gia hỏa này chạy đến cửa tiểu giới người ta cắt đục, ở ngay cửa Huyền Khải giới, Huyền Khải vương suýt nữa tức chết.
Nhưng khi thấy Vân Tiêu, Huyền Khải vương đành phải ngoan ngoãn bỏ chạy, không dám trêu vào.
Gần đây lão đang vô cùng hối hận, hình như đối đầu với Tô Vũ là một việc rất xui xẻo.
Nếu sớm biết có ngày hôm nay, nếu Hồng Khải sống lại, lão sẽ đánh chết gã, bởi vì gã nên lão mới không dám ra khỏi bổn giới, sợ bị người phục giết.
. . .
Trong tình huống như vậy, trong sự tò mò chờ mong của rất nhiều người.
Năm 352 An Bình lịch, thời gian đã tiến vào tháng 3.
Tô Vũ đã chuẩn bị ổn thoả, chỉ chờ bước hợp đúc cuối cùng.
Trải qua thời gian một tháng, mấy vị Đúc Binh sư đều có thu hoạch rất lớn, có đại lượng thiên tài địa bảo cộng thêm vận chuyển trường sinh quyết, những vết thương cũ năm xưa của họ gần như đều khỏi hẳn.
Triệu Thiên Binh thì có chút cảm ngộ mơ hồ, cảm ngộ để thăng cấp Thiên binh sư.
Dù là ai, trong tình huống tiểu tử Tô Vũ kia điên cuồng thiêu đốt truyền thừa chi hỏa một tháng thì cũng đều sẽ có cảm ngộ.
Kể cả Lưu Hồng.
Dù đã bị Tô Vũ đá ra khỏi đại điện, Lưu Hồng tránh ở bên ngoài cũng có thu hoạch thật lớn, gã rất muốn tiến vào đại điện bên trong, đáng tiếc Tô Vũ không cho gã vào khiến Lưu Hồng tiếc nuối vạn phần, bằng không, gã cảm thấy mình còn có thể tiến thêm hai ba giai, hiện tại chỉ tiến thêm có một giai, bước vào Lăng Vân tứ trọng, quá tiếc nuối.
Không chỉ Lưu Hồng mà Vương lão và mấy đại yêu cũng có thu hoạch lớn, bọn họ đều ở cạnh phủ thành chủ, tuy chỉ ở bên ngoài, không tiến vào đại điện nhưng thu hoạch cũng không ít.
Thực lực tất cả đều có tiến bộ.