Tô Tử Minh thở dài rồi nói: "Khác biệt về hệ thống có lẽ có thể giúp cho các học viên tiến bộ càng nhanh, có khi sẽ biết đến càng nhiều. Các ngươi phải biết, nhiều năm như vậy mà học phủ. . . Không có một ai trên Sơn Hải cảnh!"
Tô Tử Minh mệt mỏi lắc đầu, "Chúng ta cũng cần phải kiểm điểm, có phải là bởi vì quá chú trọng vào một môn, cho nên dẫn đến tình huống như vậy hay không. Năm đó còn có thể có người vượt trên Sơn Hải, những người kia phần lớn đều là bách nghệ tinh thông, chúng ta lại chậm chạp không thể đột phá, có phải là bởi vì học phủ chia nhỏ hệ thống quá mức gây ra. . ."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều yên lặng.
Là vì nguyên nhân này sao?
Bọn hắn không biết, thế nhưng những năm qua học phủ phân chia hệ thống rõ ràng, việc này thật sự đã khiến các học viên tiến bộ cấp tốc, giai đoạn trước tiến triển rất nhanh thế nhưng đến cuối cùng thì lại không còn chút sức lực nào kế tục.
Bên trong học phủ, lực lượng ở tầng dưới càng ngày càng cường đại!
Nhưng mà lực lượng cao cấp ngược lại không xuất hiện dấu hiệu tăng trưởng.
Tô Tử Minh thở dài: "Cứ thử một chút đi, ta cũng muốn nhìn xem dưới tình huống phụ tu thêm khóa học mới, các học viên sẽ biến hóa thế nào, bao gồm cả chính chúng ta. Ta kiến nghị mọi người tốt nhất cũng phụ tu một chút kỹ nghệ, bằng không, chúng ta muốn tiến thêm một bước. . . sẽ có chút khó khăn!"
"Tô lão, thật sự có hiệu quả sao?"
"Thử một phen xem sao!" Tô Tử Minh nói khẽ: "Cải tổ thay đổi, không phải chính là tìm tòi trong qua trình thử nghiệm sao? Mọi người hẳn cũng đều biết ý của Vạn phủ trưởng, lực lượng tầng dưới đầy đủ, nhưng chúng ta cần tinh anh, phải là tinh anh cấp cao nhất, là tinh anh có hi vọng đột phá trên Sơn Hải!"
"Nói câu khó nghe một chút. . . Dù cho trong quá trình cải chế phế bỏ mấy lần học viên nhưng có thể lục lọi ra một vị trên Sơn Hải cảnh thì cũng rất đáng!"
"Một vị cường giả trên Sơn Hải. . . sánh được với một vạn học viên!"
Lời cuối cùng của Tô Tử Minh có chút lãnh khốc.
Tại quá trình cải tổ, hết thảy đều cần phải thử nghiệm, bọn hắn cũng không biết kết quả sẽ như thế nào, nhưng nếu có thể sản sinh ra một vị cấp bậc vô địch, dù cho mười khóa học viên đều bị phế đi thì cũng hoàn toàn đáng giá.
...
Ngày nhập học đầu tiên kết thúc với việc các học viên làm quen sơ bộ với học phủ.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Tô Vũ vừa rửa mặt xong, tiếng đập cửa rầm rầm rầm đã truyền đến.
"Tô Vũ, mở cửa!"
Tô Vũ nghe thấy tiếng gọi thì đi ra mở cửa.
Vừa mở cửa, Hạ Hổ Vưu đột nhiên vọt vào, một mặt bi ai đưa đám nói: "Xong rồi!"
"Hửm?"
Tô Vũ nhíu mày, cái tên này lại làm gì đây.
"Xong đời rồi!"
Hạ Hổ Vưu bi thương nói: "Thật sự xong đời rồi, hôm qua quân hộ vệ xuất động, càn quét toàn bộ chợ đen của học phủ! Bắt một nhóm người, thu được vô số điểm công huân và tài nguyên, đám người bị bắt này đang chờ xét duyệt, dù cho không có vấn đề thì cũng phải phạt tiền mới có thể ra ngoài."
"Quét sạch?" Tô Vũ sửng sốt một chút, tiếp đó hắn lại nhíu mày nhìn Hạ Hổ Vưu, "Ngươi tìm ta là có ý tứ gì?"
"Tô Vũ, hôm qua không phải ngươi định bỏ 30 điểm công huân mua đồ sao? Đồ đã đến rồi, ta đang chuẩn bị hôm nay sẽ đi lấy cho ngươi đây, kết quả lại bị quét, ngươi xem. . . ngươi có thể gánh chịu một chút được không?"
Tô Vũ còn chưa thanh toán đâu!
Hạ Hổ Vưu trưng ra vẻ mặt đưa đám: "30 điểm công huân đấy, Tô Vũ, đây chính là vì ngươi mà mua sắm đồ vật, ta thấy tất cả mọi người đều là đồng học nên mới không thu tiền đặt cọc, hiện tại xảy ra chuyện, ngươi xem. . ."
Tô Vũ quét mắt nhìn cậu ta một cái, nửa ngày sau mới hỏi: "Bán thảm cái gì, ngươi cảm thấy ta sẽ tin à?"
"Thật mà!" Hạ Hổ Vưu bi phẫn đáp: "Thật sự bị quét sạch rồi!"
"Trùng hợp như vậy sao?"
"Trùng hợp như vậy đó!" Hạ Hổ Vưu thảm thương nhăn nhó: "Hằng năm tân sinh nhập học là thời gian chợ đen giao dịch tốt nhất, vẫn luôn không xảy ra việc gì, nào biết được năm nay đột nhiên lại xảy ra vấn đề."
"Học phủ quá ác độc!"
"Ta tổn thất vẫn xem như còn ít, có một số gia hỏa. . . táng gia bại sản luôn rồi!"
Nói xong, cậu lại than thở: "Người khác thì không nói, chỉ riêng cái tên Lưu Hồng kia thôi, gã hiện tại chắc sắp khóc thét rồi. Lưu gia của hắn buôn bán trên chợ đen cũng không nhỏ, lần này gã nhập vào không ít tài nguyên. . . Nhưng mà mất sạch rồi!"
Tô Vũ bỗng nhiên muốn phì cười, học phủ năm nay đại khái thật sự đã mạnh tay hết mức.
Những người buôn bán như Hạ Hổ Vưu hay Lưu Hồng đại khái đều thua thiệt tới nỗi muốn khóc ra máu!
"Ta không đồng ý được." Tô Vũ trực tiếp lắc đầu, "Không liên quan gì tới ta, thứ nhất, ta không tin ngươi bị bắt, bởi vì ngươi không bị đưa đi."
"Thứ hai, dù ngươi bị bắt, làm ăn lớn mà một chút tổn thất ngươi lại tìm khách hàng gánh chịu. . . Loại người như ngươi về sau sẽ không có cách nào hợp tác!"
Tô Vũ lắc đầu: "Dù lần này ta bồi thường cho ngươi vài điểm công huân, về sau ngươi cũng đừng hòng làm việc buôn bán với ta nữa, loại người như ngươi chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt, không nhìn thấy lợi ích lâu dài sau này, vậy chúng ta cũng không cần phải hợp tác thêm."
Hạ Hổ Vưu tỏ ra ngượng ngùng, cười khan: "Tô Vũ, đừng nói như vậy, chỉ đùa một chút thôi! Hôm qua tổn thất lớn quá nên ta đau lòng ấy mà! Đồ của ngươi buổi chiều sẽ đến, vẫn là 30 điểm công huân, trên thực tế hiện tại chợ đen bị quét, đồ vật lẽ ra sẽ lên giá, nhưng mà ta vẫn không tăng giá!"
"Vừa rồi chỉ là đùa một chút mà thôi, đừng coi là thật!"
Tô Vũ mặc kệ cậu ta, suy nghĩ một chút mới hỏi: "Hôm qua ngươi thật sự bị càn quét sao?"
"Thật đó!" Hạ Hổ Vưu thề với trời, nói: "Thật sự bị quét mà, làm ta đau lòng chết đi được, may mắn là hôm qua ta mới vừa vào trường, còn chưa làm ăn gì lớn, nếu mà làm lớn, vậy ta sẽ lỗ chết mất! Nhưng hôm qua ta quét dọn vệ sinh một ngày, tất cả tiền kiếm được đều mất trắng rồi!"
Tô Vũ liếc mắt, không ngờ ngươi cũng không thua lỗ bao nhiêu.
Còn tưởng rằng ngươi nhập hàng số lượng lớn mà bị người ta nuốt mất rồi.
"Học phủ thường xuyên càn quét à?"
"Không có." Hạ Hổ Vưu bất đắc dĩ đáp: "Ta nghe người ta nói, mấy năm trước, một năm quét chừng hai ba lần rồi thôi, năm nay thì hay rồi, tháng trước nữa mới quét sạch một lần, tối hôm qua lại tiếp tục!"
Nói xong, cậu còn mắng: "Học phủ có phải sắp chết đói rồi hay không, cho nên mới đi kiếm ít đồ về lấp bao tử thế kia!"
Tô Vũ cũng không tiếp lời cậu mà là hỏi: "Nếu đã quét sạch thì buổi chiều ngươi còn có thể đưa đồ tới cho ta sao?"
"Dĩ nhiên!" Hạ Hổ Vưu kiêu ngạo hất cằm: "Càng là lúc này thì lại càng an toàn, tối hôm qua mới quét sạch, hôm nay chẳng lẽ còn càn quét tiếp? Lại nói, hàng của ta có số lượng nhỏ, không có chuyện gì đâu."
"Ta giao dịch điểm công huân với ngươi, bọn họ sẽ không biết?"
"Không bắt được tận tay thì chẳng sao!" Hạ Hổ Vưu cười tủm tỉm: "Trừ phi bị bắt ngay tại trận, bằng không lấy cớ khác là xong. Ta không có tiền nên ngươi cho ta mượn hoặc là trước kia ngươi thiếu nợ ta, hiện tại trả lại cho ta không được chắc?"
Tô Vũ gật gật đầu, không hỏi gì nữa.
Chuyện này không liên quan tới hắn.
Vật tới tay thì trả tiền, bằng không hắn sẽ không đáp ứng.
"Đúng rồi, còn có một tin ta quên nói, học phủ chuẩn bị thử vận hành chế độ phụ tu, thượng đẳng học viên có khả năng chủ tu một môn và phụ tu một môn."
"Ồ?" Tô Vũ ngạc nhiên hỏi lại: "Phụ tu? Cụ thể là như thế nào?"
Hạ Hổ Vưu giải thích đơn giản vài câu, Tô Vũ nghe vậy liền hiểu rõ, trong lòng có chút ý động.
"Triệu Lập. . ."
Bất quá rất nhanh, Tô Vũ lắc đầu, hắn có ý tưởng này nhưng không có nghĩa là Triệu Lập có thể đồng ý.
Phụ tu, dù sao cũng không phải chủ tu.
Hắn không suy nghĩ tiếp nữa, đến lúc đó lại tính sau.
Tô Vũ thu thập một chút, chuẩn bị đi ăn cơm, cơm nước xong xuôi, hôm nay còn có không ít chuyện phải làm đây.
Tối hôm qua Trần Phong tổ trưởng đã thông báo hôm nay sẽ đi chọn học viện.
Bên khu Truyền Đạo, hôm nay các học viện lớn sẽ tổ chức buổi biểu diễn thể hiện đặc trưng của riêng mình để các học viên lựa chọn.