Nửa giờ sau.
Trên quảng trường lớn của khu Truyền Đạo.
Tô Vũ còn chưa tới quảng trường thì đã thấy một màn kinh người.
Một loài chim yêu to lớn vô cùng đang bay lượn trên không trung, trên thân chim lớn là một bóng người nho nhỏ, người nọ cất cao giọng nói: "Hoan nghênh báo danh vào Thuần thú học viện, dưới Đằng Không cũng có thể phi hành!"
Người này vừa nói xong, một bên khác, một bóng người lại bay lên trời, hắn không phải Đằng Không cảnh!
Đối phương phi hành trên không trung, thoạt nhìn rất trẻ trung, phía sau lưng thế mà mọc ra cánh!
"Hoan nghênh báo danh vào Tiến hóa học viện! Không có cánh thì chúng ta có khả năng mọc ra cánh, Thiên Quân cũng có thể bay trên mây!"
. . .
Tô Vũ xem mà ngây người, lần đầu tiên thấy hắn thấy Văn Minh sư tự cải tạo chính mình.
Người nọ tự tặng thêm cho bản thân một đôi cánh!
Bên cạnh, mấy người Hạ Hổ Vưu cũng nhìn một hồi, rất nhanh có người thấp giọng bảo: "Cải tạo chính mình. . . Ta không có cách nào tiếp nhận được chuyện này, lớn lên đều giống như đám học viên vạn tộc, lên chiến trường còn không biết có thể bị nhân tộc ngộ sát hay không."
Cậu vừa nói xong, từng đạo kim quang bùng nổ, lan tỏa đến trên người hết thảy học viên.
Sau một khắc, một bóng người bay lên trời, trên đầu hiển hiện một thần văn rất lớn!
Không phải Nhân tộc ngữ, Tô Vũ nhìn thoáng qua, là Tiên tộc ngữ.
"Thần văn học viện chờ đợi mọi người gia nhập, có bệnh chữa bệnh, không có bệnh thì cường thân!"
Dứt lời, đám Tô Vũ đều cảm nhận được trong thân thể truyền đến cảm giác cực kỳ mát lạnh.
Người trên không trung kia mỉm cười giới thiệu: "Đây là thần văn phụ sơ cơ bản, hôm nay chiêu sinh, ta không sử dụng thần văn hệ chiến đấu, nếu hứng thú thì có thể tới thần văn học viện để hiểu rõ kỹ càng!"
Mấy người Tô Vũ còn chưa kịp phản ứng, một vệt kim quang đã bắn tới, sau một khắc, một viên ngọc bội rơi xuống trước mặt đám người bọn họ.
"Thần phù học viện chờ đợi mọi người gia nhập! Không cần ra lực, không cần chuẩn bị, kích phát là được!"
"Đồng học, hỗ trợ kích phát một thoáng, rất đơn giản, ném về phía ta là xong!"
Tô Vũ ngẩng đầu nhìn lại, cách đó không xa, một vị lão giả tiên phong đạo cốt cười híp mắt nhìn hắn.
Tô Vũ có chút ngoài ý muốn, để ta kích phát ư?
Suy nghĩ một chút, Tô Vũ bèn siết chặt thần phù vào trong tay, lão giả thản nhiên nói: "Chỉ cần đơn giản phóng thích một chút ý chí lực. . ."
Tô Vũ gật đầu, ném thần phù về phía lão giả.
Ầm ầm một tiếng!
Giờ khắc này, bốn phía xung quanh đối phương xuất hiện vạn ánh kiếm, ầm ầm nhắm thẳng về hướng lão giả.
Lão giả cười ha ha, bóp nát một viên thần phù, chỉ chớp mắt, quanh thân thể lão xuất hiện từng tia ánh sáng vàng lấp lánh đẹp mắt.
"Đây là thần phù phòng ngự, nhìn kỹ!"
Ầm ầm!
Kiếm mang xạ kích đến chung quanh lão thì cũng đều bị thần phù phòng ngự kia chống lại, từng đạo kim quang bùng nổ, chặn đứng kiếm mang công kích.
Sau một khắc, hết thảy lại khôi phục về vẻ an tĩnh.
Lão giả cười nói: "Đến Thần phù học viện, chiến đấu cũng không hề khó khăn như tưởng tượng!"
Tô Vũ mở to hai mắt, lợi hại!
Vừa rồi khi ánh sáng vàng bùng nổ, hắn có thể cảm giác được mỗi một đạo kiếm mang đều có năng lực công kích như Vạn Thạch cảnh, kết quả thế mà đều bị chặn đứng!
Mà hắn thật sự chỉ tiêu hao một chút ý chí lực!
Hạ Hổ Vưu đứng cạnh bên hắn nhỏ giọng nói: "Ông ta thể hiện ra vốn gốc luôn, rõ ràng là cố ý, chắc chắn biết ngươi là tối thượng đẳng, chúng ta đều là thượng đẳng, cố ý để cho chúng ta đến kích phát."
Tô Vũ dở khóc dở cười, không ngờ còn có cả việc thế này.
Khó trách lão đầu kia ai cũng không tìm, vừa đến đã nắm thần phù ném về phía bên mình.
Hắn xem mà hoa cả mắt, trong học phủ, các đại học viện thật sự là nơi hiển lộ thần thông.
Bên này vẫn chưa xong, bên kia, một vị phu nhân Đằng Không chợt cất cao giọng nói: "Ý chí học viện, không cần phải nghĩ ngợi nhiều làm gì, tháng 6 năm nay sẽ có 62 vị Đằng Không tốt nghiệp, 30 người xuất thân từ Ý chí học viện, các học viên hãy tự mình cân nhắc!"
Tô Vũ vô thức nhìn về phía Hạ Hổ Vưu, Hạ Hổ Vưu nhún vai đáp: "Như thường thôi, bên đó thiên tài nhiều lắm, vả lại chỉ tu luyện ý chí lực, ý chí lực mạnh mẽ rất nhanh, nhưng không uẩn dưỡng thần văn. . . sức chiến đấu thảm thương vô cùng, bất quá tỉ lệ Đằng Không quả thật là rất cao!"
Cậu lại nói tiếp: "Bọn hắn thăng cấp Đằng Không rồi tốt nghiệp rất nhiều, nhưng mà chẳng mấy ai có thể xuất hiện trên Bách Cường bảng, đúng nghĩa là Văn Minh sư nhưng thân thể yếu đuối lắm, mỗi năm học phủ chúng ta bị Chiến Tranh học phủ đè đầu cưỡi cổ, thì đều là bên đó chịu trận thảm nhất!"
Tô Vũ gật đầu, có lợi tự nhiên cũng có hại.
Tu luyện nhanh nhưng không uẩn dưỡng thần văn, không luyện đan, không đúc binh, đơn thuần chỉ tu luyện ý chí lực, tỉ lệ Đằng Không dĩ nhiên sẽ cao hơn các học viện khác.
Mọi người ở phía trước đều đang thể hiện hào hùng rực rỡ, thì ở một nơi hẻo lánh phía sau, một vị lão giả sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi.
Ông ta mắng to: "Đám rác rưởi kia, không thể làm được trò nào mới sao?"
"Triệu sư. . ." Bên cạnh có một vị trung niên cười khổ: "Chúng ta sao có thể làm nhiều kiểu? Đúc binh cũng không phải như các nghề khác, không có cách nào làm được a!"
Triệu Lập tức giận, Đúc Binh hệ khó trách càng ngày càng kém!
Nhìn đi, các học viện khác đều làm cho học viên hoa cả mắt, bọn hắn chẳng lẽ lại rèn sắt cho người ta xem ngay tại đây?
Triệu Lập suy nghĩ một chút, cuối cùng cắn răng nói: "Đi, nhanh lên, mang binh khí tới, cái loại hoa lệ nhất ấy, đừng lấy mấy thứ tối thui xấu xí, càng đẹp mắt càng tốt, đều mang tới đây hết cho ta!"
Rất nhanh, có người hai mắt sáng lên, cấp tốc đi vận chuyển binh khí.
Không bao lâu sau, ở nơi hẻo lánh đã xuất hiện trên trăm loại binh khí kim quang lóng lánh lăng không nhảy múa!
"Đúc binh học viện hoan nghênh mọi người gia nhập! Thần văn dễ kiếm, thần binh khó cầu!"
. . .
Cách đó không xa, Tô Vũ thấy được Triệu Lập, lại nhìn hàng trăm binh khí đang nhảy múa ở chỗ họ thì không khỏi bật cười.
Có hoa mà chẳng kết trái!
Đương nhiên, biểu diễn mà thôi, bất quá Tô Vũ xem xét liền cảm thấy cách này cũng không có tác dụng lớn, thần binh. . . có thể mua mà!
Đang nghĩ ngợi, trong mũi hắn chợt ngửi được mùi thơm.
Giờ khắc này, Tô Vũ cảm giác đầu hơi váng mắt hơi hoa.
Sau một khắc, cách đó không xa, một đan lô to lớn bị mở ra, ầm ầm một tiếng, tiếng nổ đùng đoàng vang lên, từng viên đan dược phá không mà ra!
"Thiên Quân đan, đúc thân thể, cường thể phách! Thần đan học viện chúc các vị tân sinh tu luyện thông thuận, trăm viên Thiên Quân đan này ta tặng cho chư vị!"
Người nọ vừa dứt lời, những viên đan dược kia hệt như bão tố bắn đi tứ phía.
Trong lòng Tô Vũ hơi động, tặng không ư?
Hắn vừa định vươn tay bắt lấy một viên đan dược bắn đến, nào ngờ chưa kịp làm gì thì viên đan dược này đã tự rơi xuống trong tay hắn.
Hắn thậm chí không hề dùng lực!
Tô Vũ sửng sốt một chút, tiếp đó hắn nhìn thoáng quanh bốn phía một chút, rất nhanh thì đã thấy có chút dở khóc dở cười, một đám lão già mưu mô!
Giờ khắc này, có rất nhiều người giống như hắn đều bắt được đan dược.
Kết quả Tô Vũ xem xét, cơ hồ đó đều là thượng đẳng thiên tài!
Gian lận!
Hắn thấy trong tay Hạ Hổ Vưu cũng có, cách đó không xa Lưu Khả cũng bắt được, mà nha đầu ấy còn một mặt mờ mịt, rõ ràng còn đang tò mò đan dược này làm sao lại rơi xuống trên tay nàng?
Trăm viên thần đan cơ hồ đều bị thượng đẳng thiên tài cầm đi.
Rõ ràng, đây là hành vi có ý đồ, vị cường giả của thần đan học viện kia đang điều khiển hết thảy.
Các học viện lớn, hiển lộ thần thông.
Vì chiêu sinh, những người này đều có thể dùng bất cứ diệu kế gì.
Tô Vũ quan sát bên ngoài một hồi, sau đó không nhìn nữa.