Trong phủ thành chủ.
Triệu Thiên Binh nhíu mày nói: “Nghe lão đi!”
Triệu Lập lại quát: “Tiếp tục rèn pháp Triệu gia! Nếu khoan nhượng mềm mỏng, về sau thứ này sẽ không nghe lời, phải mạnh mẽ trấn áp từ đầu, dù thất bại cũng không sao, phải cứng đến cùng! Như vậy khi thành công, đám gia hỏa đã chết ấy mới nghe lời!”
“...”
Triệu Thiên Binh nhìn về phía sư đệ mình, có chút bất mãn, truyền âm quát: “Nếu thất bại, ngươi có biết hắn sẽ tổn thất bao nhiêu không?!”
“Ta chỉ biết binh khí không nghe lời, hỏng rồi còn tốt hơn thành công! Giữ binh khí có khả năng cắn chủ làm gì? Hung binh trong thế gian, binh khí phản chủ đều do loại người như các ngươi rèn ra!”
Triệu Lập hừ lạnh, Thiên Đúc vương không sai, Triệu Thiên Binh cũng không sai.
Dựa theo phương pháp của bọn họ, xác suất thành công chắc chắn sẽ tăng lên.
Hai người này, một người là Thiên binh sư, một người là Địa binh đỉnh phong, không phải chỉ có hư danh.
Nhưng dựa theo cách của bọn họ, về sau binh khí của Tô Vũ sẽ có nguy cơ phản chủ, hung binh phản phệ chủ nhân trong thế gian thường sinh ra như vậy, bởi vì không nỡ thất bại!
Nếu hiện tại không áp được hung tính, về sau khi Tô Vũ thu thập máu, thu nạp thi thể, binh khí mạnh mẽ hơn, vậy phản phệ sẽ càng nghiêm trọng, càng đáng sợ.
Vậy nên trong lúc đúc binh, Tô Vũ phải tàn nhẫn hơn chúng nó mới được!
Tô Vũ đương nhiên là nghe lão Triệu, hắn không hé răng, tiếp tục mạnh mẽ gõ đánh, đánh tan đám hư ảnh không ngừng tán loạn kia, toàn bộ cuốn sách điên cuồng rung động.
Không gian có cảm giác dật tán.
Nếu là những người khác, có lẽ giờ phút này sẽ đổi phương pháp rèn đúc, Tô Vũ cũng biết phương pháp đúc ngũ hành, nhưng hắn không đổi, như lão Triệu nói, hắn phải đánh phục binh khí của chính mình!
Một thanh binh khí không nghe lời thì cần nó làm gì!
Oanh!
Hư không rung động, đạo kim văn thứ 82 hiện ra, trong nháy mắt, ba sinh vật huyết sắc lao tới tập sát Tô Vũ, bọn chúng đều có lực lượng Sơn Hải thất trọng.
Tô Vũ quát lớn, chân đá ra, cánh tay vẫn vững như Thái sơn, tiếp tục gõ xuống.
Huyết sắc sinh vật bị hắn đá nát.
Thần văn chữ "Máu" tiếp tục hấp thu huyết sắc.
Địa binh trung giai!
Tô Vũ cũng thở hồng hộc, hắn đã dung nhập được hơn 50 trang sách.
Càng về sau càng khó.
Một đám không gian đang bài xích lẫn nhau, lực bài xích tăng mạnh.
Triệu Lập nhìn về phía mấy người Triệu Thiên Binh, trầm giọng nói: “Mấy vị rời đi đi!”
Mấy người nhíu mày, Hồ Hiển Thánh vội nói: “Đi thôi, các ngươi rời đi, ta đợi tại đây, lát nữa nếu tiểu tử này đánh bạo binh khí, mấy trăm không gian nổ tung, Nhật Nguyệt cũng xong đời, ta ở đây thì còn có thể kịp thời cứu hắn.”
Tô Vũ phì cười, “Viện trưởng khinh thường ta quá đấy...”
“Má nó!”
Hồ Hiển Thánh kinh hãi: “Đừng nói chuyện, đừng nghe chúng ta nói chuyện, chuyên tâm đúc đi!”
Làm gì đấy?!
Sao lại phân tâm nói chuyện cùng chúng ta, tên điên này, không biết một khi thất bại, mấy trăm không gian mà nổ tung thì sẽ tạo thành phiền toái lớn thế nào sao?
Giờ phút này, trong hậu điện, Tinh Hồng bỗng lên tiếng: “Không sao, nếu nổ tung thì ta sẽ ra tay!”
Nghe vậy, mấy người nhẹ nhàng thở ra!
Vậy là tốt rồi!
Lúc bấy giờ, Tô Vũ đã nuốt Ma thần quả cuối cùng, hắn có 4 quả, những người khác dùng 3 quả, còn dư lại một quả, giờ cũng hết.
Sau khi nuốt vào, khí huyết, nguyên khí, ý chí lực đều nhanh chóng khôi phục!
Một chút thương thế tạo thành do lực phản chấn lúc trước nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp.
Tô Vũ lại khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, thực lực khôi phục trong nháy mắt, hắn quát lớn một tiếng, lại tiếp tục cường đúc, ầm một tiếng, đạo kim văn thứ 83 hiện ra!
Lực phản chấn mạnh mẽ khiến hắn suýt làm rơi cây búa, hắn còn chưa đạt tới trình độ này, thực lực đúc binh không giống thực lực đánh nhau, giờ phút này, hắn có chút mất khống chế!
Đúng lúc ấy, một cây búa lớn rơi xuống!
Triệu Lập gõ một búa, áp chế cuốn sách đang chấn động, sốt ruột quát: “Điều chỉnh, nhanh lên!”
Điều chỉnh?
Đúng vậy, Tô Vũ bay lên, rống một tiếng, một quyền đánh tan huyết vân còn chưa thành hình, đánh cho trời sụp đất nứt, đây là điều chỉnh.
Có chút sai sót, phá cái huyết kiếp điều chỉnh một chút.
Tô Vũ phá xong huyết vân, hắn rơi xuống, trong nháy mắt Triệu Lập vừa gõ xong, hắn lại gia nhập, “Lão sư, ngài nghỉ đi, thời khắc mấu chốt cứu mạng là được!”
Không thể để Triệu Lập tiêu hao quá lớn, bằng không nếu lại xuất hiện sai sót như vừa rồi, Triệu Lập không còn sức nhúng tay cứu viện thì phiền toái, Tô Vũ còn chưa tới cực hạn, hắn nhanh chóng nói: “Ta vẫn còn thủ đoạn, lão sư yên tâm, giờ mới là lúc nào chứ!”
Thân thể ta còn chưa thăng cấp đâu!
Đạo kim văn thứ 91 chưa xuất hiện, ta sẽ không đúc thân, thậm chí Tô Vũ còn muốn đúc thân khi đạo kim văn thứ 108 xuất hiện, khi ấy hẳn là phải có thiên địa khen thưởng, có thể lôi kéo khen thưởng giúp binh khí của mình có thêm vài đạo kim văn.
Triệu Lập không nói gì, chờ Tô Vũ hoàn toàn tiếp nhận thì ông mới yên tâm rời khỏi.
Thực lực ông hơi kém một chút, mấy búa vừa rồi đã khiến xương tay ông bị chấn đến hơi rạn nứt.
Sắc mặt trở nên ngưng trọng.
May mà thân thể Tô Vũ cường đại, bằng không rèn đến 83 đạo kim văn, lực phản chấn đã có thể nổ chết hắn!
Nếu không có thực lực Nhật Nguyệt thì rất khó đúc đến nước này, dù tài nghệ đạt tới nhưng không có thực lực vẫn không được.
Nhãn lực, kinh nghiệm, tài nghệ của Triệu Lập đều đã đạt tới, nhưng hiện giờ ông vẫn chưa thể đúc ra binh khí cường đại như vậy, bởi vì thực lực không đủ, trừ khi có người phụ trợ, nếu không ông sẽ bị nổ chết.
Tô Vũ tiếp nhận, tiếp tục rèn đúc.
. . .
Ngoài thành.
Thiên Đúc vương thở dài, không mở miệng nữa, Tô Vũ không sửa đổi thủ pháp đúc, ông đã hiểu ý Tô Vũ.
Đúc binh khí nghe lời!
Thất bại thì thôi, nhưng sẽ không vì thành công mà khuất phục binh khí.
Thiên Đúc vương cười khổ, đây cũng là vấn đề lựa chọn, hoặc là nói... vấn đề tài phú.
Ông không biết Tô Vũ đã bỏ ra bao nhiêu vì binh khí này, nhưng ông biết chắc chắn là rất nhiều, có lẽ còn vượt quá tưởng tượng, dù sao Thiên Đúc vương cũng không nỡ bỏ ra nhiều như vậy để rồi cuối cùng thất bại.
Quá xa xỉ!
Dù binh khí trong tay không quá nghe lời, sau này cũng có thể tiến hành điều chỉnh, sửa chữa, nhưng ông sẽ thành công đúc ra nó, không thì tổn thất quá thảm trọng, mấy trăm năm cũng không thể bù lại.
Gia hỏa Tô Vũ thì khác, hắn vẫn còn trẻ, kiếm tiền lại rất nhanh, thế nên không hiểu quý trọng.
Thiên Đúc vương thầm phun tào một câu!
Chờ ngươi giống như lão phu, tuy là Thiên binh sư nhưng vài thập niên cũng không được đúc một thanh Thiên binh thì ngươi sẽ biết, tiểu tử ngươi quá lãng phí, quá xa xỉ, khi đó, rèn thành công là được, nào còn để ý việc binh khí có phản chủ hay không.
Vân Trần lẩm bẩm: “Có lẽ... Hắn mới đúng. Đúc Binh đạo, tu luyện đạo, kỳ thật đều không nên thỏa hiệp, thẳng tiến không lùi...”
Dứt lời, y yên lặng nhắm mắt.
Thẳng tiến không lùi...
Nói thì đơn giản, nhưng có mấy người làm được.
Ta không làm được.
Năm ấy vì chứng đạo mà y lựa chọn giả chết, lựa chọn không đối mặt. Cái gọi là thẳng tiến không lùi... quá khó! Có lẽ chính bởi vậy mà đạo của y mới bị bẻ gãy.
Lần trước y chứng đạo thất bại.
Không thể hợp nhất tam thân, dù mạnh mẽ nhưng hiện tại y cũng chỉ là chuẩn vô địch, có lẽ là do trong lòng y có chấp niệm, không cam lòng.