Trong lúc mấy người Thiên Đúc vương đang suy tư, phiền toái của Tô Vũ lại tới lần nữa.
Trên bầu trời, huyết vân hội tụ.
Nhưng khi Tô Vũ hoàn thành 84 đạo kim văn, huyết vân không giáng xuống!
Sắc mặt Triệu Lập biến đổi, Triệu Thiên Binh cũng đau đầu nói: “Quy tắc đang thay đổi, đây là muốn tích lũy!”
“Tích lũy?”
Tô Vũ sửng sốt, còn có thể làm vậy sao?
Nếu giờ ta thất bại hoặc là dừng lại, vậy thì nó không đánh ta nữa ư?
Đánh tan vài lần huyết kiếp, vậy mà nó còn học được cách tích lũy.
“Hiện tại ta đánh tan nó...”
Triệu Thiên Binh chần chờ: “Có lẽ sẽ lại xuất hiện, huyết kiếp không buông xuống, ngươi đánh tan cũng sẽ không ngừng bổ sung.”
Cạn lời!
Là sao?
Chờ ta rèn đến 91 đạo mới đến đánh ta à?
Còn có thể chơi chiêu như vậy?
Triệu Thiên Binh không rõ lắm, tuy ông đã đúc binh nhiều năm nhưng số lần gặp kiếp nạn lại không nhiều.
Tô Vũ mặc kệ!
Tiếp tục rèn!
Hắn đã chuẩn bị rồi, nếu gặp phiền toái quá lớn thì lập tức đúc thân, có lẽ có thể giải quyết phiền toái.
Thời gian từng chút qua đi.
Tô Vũ điên cuồng cắn nuốt Thiên Nguyên khí, thiên nguyên quả, không ngừng khôi phục.
Không trung, huyết vân tụ tập càng ngày càng nhiều.
Tô Vũ mặc kệ!
85 đạo kim văn, 86 đạo kim văn, 87 đạo kim văn...
Trang sách rời cũng đang không ngừng giảm bớt.
Thời điểm xuất hiện ra 88 đạo kim văn thì hắn đã dung nhập thành công 130 trang, càng về sau, kim văn càng khó hiện ra, cần dung nhập nhiều trang sách hơn.
Huyết vân đã phủ đầy trời.
. . .
“Điên rồi!”
Bên ngoài, có người líu lưỡi, “Nếu Tô Vũ còn không buông tay, có lẽ lực sát thương sẽ đạt tới Nhật Nguyệt, hắn thật sự muốn đúc Thiên binh ư?”
Đã lên tới 88 đạo kim văn!
Huyết vân càng tích lũy càng khủng bố, tiếp tục như vậy, nếu đến 91 đạo, có khả năng sẽ bộc phát ra lực sát thương Nhật Nguyệt tứ ngũ trọng.
“Hắn mạnh mà, sợ cái gì?”
“Ngươi thì biết cái gì, một khi lôi đình bùng nổ mà hắn còn đang đúc, lúc đó dù hắn chặn lại được thì binh khí cũng bị huỷ hoại, ta cảm thấy hắn đã trả giá rất lớn, vượt quá khả năng tưởng tượng vì binh khí này, nếu bị hủy... vậy sẽ tổn thất rất nặng nề!”
. . .
Ngoại giới nghị luận sôi nổi.
Triệu Lập cũng vô cùng khẩn trương, ông quát: “Tô Vũ, có khả năng sẽ bùng nổ khi đạo kim văn thứ 91 xuất hiện, ngươi phải cẩn thận!”
“Ta hiểu!”
Tô Vũ cắn răng, tiếp tục rèn đúc.
Đạo kim văn thứ 89 dần dần hiện lên.
Trên cuốn sách, hư ảnh các cự thú tấn công Tô Vũ, trong hư không, huyết vân tiếp tục hội tụ.
Thần văn chữ “Kiếp” bất chợt điên cuồng nhảy dựng.
Nguy hiểm!
Bỗng nhiên, Tô Vũ hét to: “Lão sư!”
Triệu Lập lập tức huy búa gia nhập, mà Tô Vũ phá không lao ra, giờ phút này, huyết vân hóa thành một bóng người, chỉ có một người, nó mạnh mẽ lao đến tấn công Tô Vũ, ước chừng có thực lực Nhật Nguyệt ngũ trọng.
Tô Vũ cuồng mắng!
Ngấm ngầm giở trò!
Vậy mà huyết vân dám giở trò với hắn, nếu không phải thần văn chữ Kiếp nhảy lên, Tô Vũ sẽ không biết huyết vân bùng nổ khi đạo kim văn thứ 89 hiện ra.
“Chết tiệt!”
Tô Vũ chửi ầm lên, giao chiến cùng huyết nhân trên hư không, phía dưới, Triệu Lập gõ một búa, ầm một tiếng, khí huyết sôi trào, da thịt nứt toác, ông thầm mắng một tiếng!
Điên rồi à?!
Vậy mà quy tắc còn ngấm ngầm giở trò ư?
Mà thôi, không ai nói rằng huyết vân sẽ giáng xuống khi đạo kim văn thứ 91 xuất hiện, nó xuất hiện ở đạo 89 cũng là bình thường.
Giờ phút này, đâu chỉ bọn họ ngạc nhiên, cường giả ngoại giới cũng sửng sốt.
Đệt mợ!
Mở mang tầm mắt!
Huyết kiếp không có tạp điểm, mà là ngẫu nhiên giáng xuống?
Ngươi sợ không?!
Thời điểm mọi người đoán đều sai cả, nó còn chơi đột kích bất ngờ, may mà tốc độ Tô Vũ phản ứng rất nhanh, mấu chốt là còn một người giúp hắn đúc một hồi!
Bằng không, lần đúc binh này chắc chắn đã bị phá hỏng.
“Đi chết đi!”
Tô Vũ gầm lên, liên tiếp ra quyền, đánh cho huyết nhân không ngừng tan rã.
Liên tục ba phút, Tô Vũ bạo rống một tiếng, dùng tay làm đao, một đao bổ ra, chém nát huyết nhân, tiếp đó thần văn chữ "Máu" lại xông tới hấp thu tàn dư.
Bên dưới, Triệu Lập đã hộc máu, nhưng vẫn vung búa không ngừng!
Tô Vũ nhanh chóng hạ xuống, Triệu Lập miệng đầy máu tươi, chờ Tô Vũ tiếp nhận, lúc này mới gấp gáp rời khỏi, ông lập tức cắn nuốt bảo vật khôi phục thương thế, vừa khôi phục vừa quát: “Triệu Thiên Binh, giúp ta tu bổ cây búa, nhanh lên!”
Bên kia, Triệu Thiên Binh hùng hùng hổ hổ, ta là sư huynh ngươi, ngươi cầu ta mà còn bá đạo như vậy sao?
Thôi, nuôi gia hỏa này như con trai rồi, không so đo với hắn.
Mấy vị Đúc Binh sư nhanh chóng tiến lên giúp ông tu bổ cây búa.
Tô Vũ có thể thừa nhận là bởi vì thân thể Tô Vũ quá mạnh, Triệu Lập thì không, thực lực ông mới chỉ là Sơn Hải, chỉ đúc ba phút mà ông suýt nữa đã bị phản chấn tới chết.
. . .
Tô Vũ lại tiếp tục dung hợp, hiện giờ hắn cũng đang vô cùng gắng sức.
Nếu lần này không có lão Triệu thì còn chế tạo cái píp, vốn đã thất bại từ lâu rồi.
Tô Vũ không thể không cảm thán rằng, mình vẫn còn non lắm.
Đánh giá chính mình quá cao!
Xem nhẹ sự vô sỉ của huyết kiếp.
Huống chi, hiện tại hắn còn chưa dung nhập thần văn, một khi dung nhập, Tô Vũ lo rằng mình sẽ gặp kiếp nạn lớn hơn nữa.
Có lẽ việc đúc thân nên chờ thêm một lúc.
Ầm ầm ầm!
Huyết vân lại hội tụ, lúc này Tô Vũ không dám coi thường, hắn vẫn luôn đề phòng việc huyết vân đột ngột buông xuống.
Qua hồi lâu, đạo kim văn thứ 90 hiện ra.
Địa giai trung đẳng đỉnh phong!
91 đạo, đó là binh khí Địa giai cao đẳng.
Trang sách đã dung hợp quá nửa, còn dư lại 140 trang, có lẽ chỉ có thể tăng thêm 7 – 8 đạo kim văn, đến lúc đó, có lẽ khó khăn lắm mới đạt tới cao đẳng đỉnh cấp, hoặc nếu may mắn thì sẽ đạt tới đỉnh Địa giai.
Tô Vũ mặc kệ!
Hiện tại hắn đã sắp không chịu đựng nổi rồi, nếu không đúc ra Thiên binh thì cũng bình thường, không được thì đúc Địa binh trước, nhưng phải phác họa kim văn hư ảo mới được, nếu không sau này rất khó tăng cấp bậc binh khí.
Vượt qua 144 đạo kim văn thì mới có thể đạt tới giai đoạn Thần binh.
Chênh lệch vẫn còn rất lớn!
Lúc bấy giờ, huyết vân lại nổi điên, 89 đạo vừa xuất hiện, huyết vân không thèm tích lũy nữa, mà là trực tiếp đánh xuống, Tô Vũ mắng to một tiếng, ném một cục lông ra!
Thứ như huyết kiếp này, người ngoài không thể giúp đỡ ngăn cản.
Nhưng đây không phải người ngoài.
Cục lông rất đặc thù, cảm giác tương tự thần văn của Tô Vũ, cho tới nay đều là như thế, Tô Vũ quát to: “Cục lông, nuốt nó cho ta!”
“Nha, mạnh quá!”
Cục lông nhỏ đại kinh thất sắc, Hương Hương xấu xa.
Thứ này mạnh quá!
“Đó chỉ là lực lượng quy tắc, ngươi có thể...”
Tô Vũ cổ vũ, lão Triệu còn chưa khôi phục, hiện tại hắn không rảnh đi lên đánh bạo thứ kia, giao cho Cục lông nhỏ chống đỡ một lúc vậy.
Cục lông nhỏ kẽo kẹt kêu loạn!
Hương Hương khốn kiếp!
Nhưng không có biện pháp khác, Cục lông nhỏ bi tráng há to miệng, nháy mắt bành trướng lên, chết thì chết, cũng phải ăn!
Nó nuốt chửng huyết nhân vào bụng!
Ngay sau đó, Cục lông nhỏ hóa thành Cục lông lớn, vẫn còn tiếp tục bành trướng, bành trướng đến mức như sắp phát nổ, toàn thân Cục lông nhỏ tràn ra huyết khí, xì hơi bay loạn, thảm thiết kêu gào: “Ta không làm được đâu, ta sắp nổ rồi!”
“Tiêu hóa đi, ngươi có thể!”
Tô Vũ cổ vũ, rồi lại mặc kệ nó.
Không dễ chết như vậy được, nếu không thì hắn cũng không ném nó ra.
Cùng lắm thì ăn no căng mà thôi!
Không sao cả!
Hắn huy động đại ca chữ "Máu" ra xem như giúp Cục lông nhỏ giải quyết một chút áp lực, rồi tiếp tục làm chuyện của mình.