Lúc bấy giờ, Tô Vũ cũng phát hiện điểm khác thường.
Hai chữ “Văn Minh” khắc sâu trên bìa sách giống như vốn nên nằm ở đây!
Đám hư ảnh cự thú trong sách đều bị hai thần văn trấn áp.
Văn Minh!
Tô Vũ vốn muốn chế tạo vạn tộc chí, nhưng hiện tại hắn lại hơi rung động, hai chữ Văn Minh rõ ràng trên mặt bìa, Tô Vũ cảm nhận được chính mình có liên hệ với quyển sách này.
Giống như, quyển sách trước mặt hắn đây chính là thần văn của hắn.
Hắn có chút hoảng hốt, dường như nhìn thấy gì đó, thấy được quá khứ, quá khứ của đám cự thú kia.
Giờ phút này, đặc tính hai chữ Văn Minh đang được phát huy.
Trong nháy mắt hai chữ “Văn Minh” được khắc xuống, trong không trung, huyết vân càng cường đại hơn!
Khí tức Tô Vũ tăng mạnh, khí tức huyết vân cũng tăng mạnh hơn!
Không bao lâu sau, huyết vân - lực lượng quy tắc, đã hóa thành hình người.
Không phải chỉ một người, mà là 5 - 6 người, rồi nhanh chóng tăng lên 7 – 8 người...
Rồi lại thành mười mấy bóng người xuất hiện.
“Phải giết!”
“Phải giết!”
“Phải giết!”
“...”
Các hư ảnh tỏa ra khí tức cường đại, trong thành, tất cả mọi người trợn tròn mắt!
Đám huyết ảnh kia tựa như người sống, nhưng mọi người đều biết là không phải, đó chỉ là quy tắc hóa thân.
Tới giờ khắc này, đây là lần đầu tiên đám huyết nhân ấy truyền ra thanh âm.
. . .
Hậu điện.
Tinh Hồng biến sắc!
“Không có khả năng!”
Sao lại như vậy?
Cùng lúc đó, một tòa đại điện khổng lồ bỗng nhiên buông xuống, đó là Liệp Thiên các, xưa nay Liệp Thiên các không dám lộ ra, giờ lại xuất hiện.
Trong đại điện Liệp Thiên các, một hư ảnh hiện thân, lẩm bẩm: “Không có khả năng!”
Một lát sau, một tòa cự thành cổ xưa buông xuống, Tô Vũ chưa từng triệu hoán, nhưng Hồng Mông cổ thành đã tự giáng đến đây.
Lão Quy đột ngột mở mắt!
Nhìn về phía quyển sách trong tay Tô Vũ, quyển sách “Văn Minh”, ánh mắt lão Quy khẽ biến, nhẹ giọng thốt lên: “Sao có thể?!”
Lão Quy lại nhìn đám huyết ảnh trong không trung, ánh mắt lập lòe nghiêm nghị.
Khiêu khích quy tắc đến mức độ này!
Tiểu tử Tô Vũ quá sức xằng bậy.
Phiền toái lớn rồi!
. . .
Không chỉ Liệp Thiên các và Hồng Mông cổ thành đến đây.
Lúc bấy giờ, hư không bị xé rách.
Từng đạo ý chí lực hết sức cường đại buông xuống nơi đây, nhìn về phía huyết ảnh kia, có người ngoài ý muốn, có người kinh ngạc.
Có người nhìn về phía Tô Vũ, ngay sau đó, một âm thanh kinh thiên động địa vang lên: “Cổ thành Tô Vũ, thiên địa bất dung! Hôm nay độ kiếp không chết, vạn tộc chung sức tru diệt!”
“Thiên Cổ!”
Có người kinh hãi, đây là Thiên Cổ Tiên Hoàng, đệ nhất cường giả Tiên tộc, tồn tại vô cùng cổ xưa.
Vậy mà lão lại hạ lệnh giết Tô Vũ!
Đây là lần đầu tiên!
Không phải Tiên tộc chưa từng giết người, nhưng dù là Diệp Bá Thiên hay Hạ Long Võ thì đám Bán Hoàng đều không nhúng tay, cũng chưa nói là phải giết.
Người dưới giết được thì giết, không giết được cũng chẳng sao.
Nhưng hôm nay Thiên Cổ không nói hai lời, trực tiếp ra mặt hạ lệnh tất sát!
Giờ khắc này, lão trực tiếp xé rách mặt, giọng nói đạm mạc lại vang lên: “Chúng sinh Tiên tộc, gặp Tô Vũ lập tức phải giết hắn! Giết Tô Vũ, vạn tộc chi hạnh!”
Tô Vũ cũng ngây người!
Chết tiệt!
Hắn không ngờ rằng ý chí lực Tiên Hoàng bỗng nhiên buông xuống, còn hạ lệnh giết hắn, vì sao?
Đây là lần đầu tiên Thiên Cổ làm vậy đúng không?
Giờ khắc này, từng đạo ý chí lực buông xuống, thanh âm Đại Tần vương vang lên, lạnh lùng hỏi: “Thiên Cổ, ngươi muốn làm gì?”
Thiên Cổ Tiên Hoàng không để ý tới ông, lạnh lùng nói: “Thần, Ma, Long, Minh... các tộc cổ lão tồn tại, có sinh linh tồn tại hay không? Giết Tô Vũ là việc nên làm, không cần thiết phải bàn bạc!”
Thiên Cổ Tiên Hoàng vốn là một gia hỏa điệu thấp, dù trong ngoài bất nhất, bất hòa với Nhân tộc thì trước mặt mọi người vẫn nói chuyện rất dễ nghe.
Nhưng lúc này lão lại chủ động hạ lệnh giết Tô Vũ!
Đúng lúc này, Thần giới, trong hư không, thanh âm Thần Hoàng vang lên: “Độ kiếp không chết, tất phải giết chết hắn! Chúng sinh Thần giới, phải giết Tô Vũ!”
“Minh giới tán thành!”
“Long giới tán thành!”
Ma giới không nói gì, nhưng hư ảnh Ma Hoàng đã hiện ra, ánh mắt khác thường, không hề hé răng.
Chuyện gì đây?
Kỳ thật Ma Hoàng không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.
Người người đều biết Tô Vũ đúc binh.
Binh khí hắn đúc ra rất mạnh, dẫn tới kiếp nạn.
Mà khi những quy tắc kia xuất hiện, thái độ Thiên Cổ bỗng nhiên đại biến, từ bàng quan lập tức biến thành tự mình tham dự, thậm chí liên hợp các giới hạ lệnh giết Tô Vũ, thật cổ quái!
Lúc này, thanh âm lão Quy vang lên: “Muốn giết Tô Vũ hay không, tùy vạn tộc! Nhưng phải theo quy tắc, trong thánh thành, nếu các ngươi dám can đảm giết chóc, vậy sẽ bị diệt trừ theo quy tắc!”
“Hồng Mông!”
Thiên Cổ lạnh lùng nói: “Ngươi biết hắn đang làm gì không?!”
“Ta biết.”
“Vậy phải giết Tô Vũ, đó là quy tắc!”
“Không... Ngươi không đại biểu được cho quy tắc!”
Lão Quy chậm rãi nói: “Không ai có thể thay thế quy tắc, quy tắc buộc hắn chết, hắn mới phải chết, các ngươi không đại biểu được cho quy tắc!”
Đúng lúc này, hư không xé rách, một cây Thiên Nguyên quả thụ che trời hiện ra, hư ảnh một cục lông khổng lồ xuất hiện, cục lông nhìn về phía Tô Vũ, đôi mắt lớn tràn ngập nghi hoặc.
Một lát sau, thanh âm Cục lông lớn chấn động thiên địa: “Thiên Cổ, ngươi ra đi, để ta ăn ngươi! Ngươi cứ thử xem!”
Ngay sau đó, ma ma của Cục lông nhỏ xuất hiện bên cạnh Cục lông lớn, nàng cũng nhìn về phía Tô Vũ, lộ vẻ khác thường, đoạn nói: “Tô Vũ mà chết, hai vợ chồng nhà ta sẽ ăn các ngươi!”
“...”
Trong nháy mắt, vô số Bán Hoàng hiện ra!
Chỉ là hình chiếu, bản tôn không đến.
Không, có lão Quy dùng chân thân chân chính tới đây.
Thiên Cổ cũng không nhiều lời, đạm mạc nói: “Có một số việc, ngươi biết, ta biết, Tô Vũ phải chết! Nếu các ngươi không đồng ý, vậy dùng bản lĩnh quyết định đi!”
Dứt lời, thanh âm lão ngưng bặt, hư ảnh biến mất!
Tô Vũ bỗng nhiên cất cao giọng chất vấn: “Thiên Cổ, ta ngủ với lão bà của ngươi hay ngủ với mẹ ngươi?”
“...”
Chư thiên yên tĩnh!
Trong tình huống bình thường, Tô Vũ sẽ cố hết sức tránh việc chọc đến Bán Hoàng, nhưng lần này cổ Tiên Hoàng bỗng nhiên hạ lệnh giết hắn một cách khó hiểu!
Tô Vũ thầm suy đoán, có lẽ là vì những huyết ảnh đột nhiên xuất hiện kia, hoặc là vì cuốn sách “Văn Minh” của mình, nhưng mà, liên quan rắm gì đến Thiên Cổ nhà ngươi?
Gia hỏa này bỗng nhiên liên hợp vạn tộc đòi giết hắn, Tô Vũ còn khách khí với lão được nữa ư?
Lúc bấy giờ, trong hư không, mười mấy đạo huyết ảnh càng ngày càng cường đại!
Bọn chúng vẫn chưa tấn công Tô Vũ, chỉ bao vây hắn, khí tức hết sức lợi hại, một đám đều tỏa ra khí tức Nhật Nguyệt hậu kỳ, thậm chí tăng từ bát trọng lên cửu trọng.
Tô Vũ cũng rất ngạc nhiên!
Má nó!
Kiếp nạn này cường đại hơi quá rồi đấy.
Hơn nữa tuyệt đối không phải bởi vì binh khí, mà là vì hắn đã dung nhập hai viên thần văn “Văn Minh”.
Đừng đùa, mười mấy huyết ảnh Nhật Nguyệt bát trọng này thừa sức giết được cường giả Nhật Nguyệt cửu trọng, thậm chí có khi là chuẩn vô địch.
Ta chọc phải ai rồi?
Vì sao ta rèn binh khí thành đạo lại xuất hiện biến cố như vậy?
Vạn tộc không tha ư?
Trong lòng Tô Vũ nổi lên vài suy đoán mơ hồ!
Nhưng hắn không thể lùi bước.
Thiên Cổ đã hạ lệnh giết, Tô Vũ có hạ mình xuống cũng không đổi được kết cục khác, chắc chắn sẽ có rất nhiều cường giả tới giết hắn. Tam tôn Bán Hoàng lên tiếng, tuy không biết lão Quy và Phệ Thần tộc nghĩ thế nào, có điều chính Tô Vũ phải tự mình giải quyết trước.
Tô Vũ mắng thầm một tiếng, sau đó lạnh nhạt nói: “Tiên tộc đúng không? Sớm muộn gì ta cũng sẽ đến thăm nhà các ngươi, Thiên Cổ, hy vọng khi đó đám nhóc Tiên tộc nhà ngươi vẫn sống tốt, đừng chết nhiều quá! Ta cũng có thể mở ra một Tử Linh thông đạo ở Tiên giới, ta nghĩ chắc ngươi sẽ hưởng thụ lắm!”
“Tùy ngươi!”
Thiên Cổ không tức giận, thanh âm hoàn toàn tiêu tán.
Các cường giả khác cũng tiêu tán.
Lão Quy nhìn thoáng qua Tô Vũ, bỗng nhiên truyền âm nói: “Tốt nhất... hãy phá sách này đi, nó là điềm xấu!”
Điềm xấu!
Lại một kẻ nói nó là điềm xấu!
Tô Vũ bật cười, đây là binh khí thành đạo của ta, ta cảm nhận được điều đó, điềm xấu thì sao?
Phá hủy ư?
Tô Vũ không thể phá hủy thứ này, nếu không hắn chắc chắn sẽ gặp phiền toái, hậu quả không dám tưởng tượng, có lẽ từ đó hắn sẽ trở nên tầm thường, đây không phải kết quả hắn muốn!
Hắn không muốn đắc tội đám Bán Hoàng kia, chẳng có chút lợi ích nào.
Nhưng... Hắn không ngờ chỉ là một lần đúc binh mà lại khiến đám Bán Hoàng này chủ động gây sự, điều này nằm ngoài ý liệu của hắn.
Nhưng đã tới nước này rồi thì hắn chẳng còn sợ cái gì.
Tô Vũ nhếch miệng cười: “Chư vị, đừng nhìn, một cửa này chưa chắc ta đã không có trở ngại, dễ dàng vượt qua. Muốn giết ta sao, chi bằng chư vị tới giúp ta phá vỡ một cửa này trước đi đã.”