Có lẽ đám cường giả chế định quy tắc ở thời đại thượng cổ chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày quy tắc lại bị lợi dụng, bị bòn rút giá trị.
Thế nhưng giờ phút này, chuyện đó lại đang diễn ra.
Tô Vũ đang cố gắng duy trì cân bằng quy tắc.
Vô số năm qua, hắn là người đầu tiên làm vậy!
Không ai khác có thể làm được!
Đây không phải rèn Thần binh, Thần binh sẽ không đưa đến trừng phạt như thế, hung binh cũng sẽ không, Tô Vũ dẫn ra đám huyết ảnh cường đại này là bởi vì hắn dung nhập hai chữ “Văn Minh” vào cuốn sách!
Đây cũng là cơ hội duy nhất.
Trừ khi xuất hiện một kẻ khác biến thái như Tô Vũ, cũng trùng hợp hoàn thành đúc thân tại thời điểm gặp kiếp nạn!
Dù là Tô Vũ thì cũng không thể làm lại lần nữa.
Bởi vì hắn cũng chỉ có một chữ “Văn Minh” này thôi.
Tô Vũ nhanh chóng gia nhập chiến đấu, không ngừng xé rách hai bên.
Huyết ảnh dùng để đúc binh, mảnh văn tự dùng để khôi phục, cường hóa thân thể, cường hóa biển ý chí...
Trong biển ý chí, Cục lông nhỏ cắn nuốt huyết ảnh lúc trước giờ đang phát điên, mặc kệ chính mình sắp căng nổ, nó gấp rút tranh đoạt văn tự với Tô Vũ, rống to: “Hương Hương, ta cũng muốn, ta cũng muốn! Cho ta một chút nha! Thơm quá, thơm quá!”
Chết thì chết thôi!
Ai bảo đám văn tự này thật sự thơm quá làm gì.
Không chỉ văn tự, Tô Vũ còn kéo rách lỗ tai Thực Thiết Thú, ăn ngon thật!
Ngon quá là ngon!
Khôi phục thân thể, cường hóa khí huyết!
Lúc trước Tô Vũ đã lột xác 144 khiếu huyệt, giờ phút này hắn hấp thu năng lượng, các khiếu huyệt còn lại cũng hấp thu lực lượng quy tắc cổ, mơ hồ có xu thế hoàn thành biến đổi Lăng Vân!
Một đám khiếu huyệt được thắp lên!
Trong cơ thể, tử khí bắt đầu dật tán, bị lực lượng quy tắc đánh tan ăn mòn!
Tinh Nguyệt không nhịn được, tức giận mắng: “Bổn tọa không làm nữa!”
Cút mẹ nhà ngươi đi!
Đi chết đi!
Ta truyền tử khí, vậy mà tên khốn này dùng lực lượng quy tắc tan rã, khiến tử khí nàng truyền đi đều bị lãng phí, tên khốn kiếp!
Có điều hiện tại Tô Vũ đâu còn hơi sức lo cho kẻ khác được nữa!
Hắn muốn điên rồi, huyết ảnh và văn tự đều đang tiêu tán, hắn phát điên, hét lớn: “Đừng đi, đừng đi mà!”
Cơ duyên của ta!
Huyết ảnh đúc binh, văn tự bổ sung dinh dưỡng, hắn còn đang khai khiếu nữa!
Không sai, Tô Vũ đang khai Thần khiếu!
Lực lượng quy tắc cổ có thể bổ sung nguyên khí và ý chí lực, quả là chí bảo, đừng đi mà, tuyệt đối đừng tiêu tán!
Tô Vũ nhanh chóng mở ra một đám Thần khiếu.
Trong biển ý chí, thần văn chấn động.
Hấp thu lực lượng quy tắc cổ, từng thần văn lập lòe quang mang!
Ý chí lực tăng mạnh nhưng lại không thể hợp khiếu, khiến Tô Vũ chưa thể thăng cấp.
Trong tình huống này, một đám Thần khiếu đều bị khuếch trương, biển ý chí cũng mở rộng, Tô Vũ lại dùng búa nện chính mình, áp súc ý chí lực!
Bên kia, Triệu Lập cũng điên cuồng ăn, điên cuồng đập!
Ông quát: “Phế vật, cướp đi, nhanh lên, không thì chúng sẽ tiêu tán, càng ngày càng yếu rồi.”
Từng hư ảnh đạo kim văn hiện lên, 125 đạo, 126 đạo...
Ý chí lực của ông đang trở nên cường đại, cảnh giới xuất hiện đột phá, Sơn Hải ngũ trọng, Sơn Hải lục trọng, ông cũng áp chế lại, ý chí lực tăng lên quá nhanh!
Hai người, một người đúc binh, một người nhổ lông dê.
Huyết ảnh càng ngày càng nhỏ.
Văn tự càng ngày càng bé.
Thực Thiết Thú càng ngày càng mi nhon.
Dần dần, tất cả như cạn lực lượng, càng ngày càng nhỏ đi, Tô Vũ ngửa mặt lên trời thét dài!
“Không!”
Đừng mà!
Đừng tiêu tán!
Tiếng hô thê lương vang vọng thiên địa.
Khiến cho một vài cường giả truy tung đều chấn động!
Chết rồi ư?
Tô Vũ đã chết rồi ư?
Tiếng kêu này quá thê lương.
Nghe cực kì chân thực, tình ý chân thành!
Dù ngụy trang thì cũng không thể có hiệu quả như vậy.
Hắn đã chết hay chỉ là trọng thương?
Nơi xa, trên bầu trời cổ thành, đám dị tượng bắt đầu tiêu tán.
Tô Vũ cực kỳ khổ sở.
Không, đừng mà.
Phôi Thần binh còn chưa thành công, ta còn chưa mở ra toàn bộ 290 Thần khiếu, thần văn còn chưa thăng cấp Nhật Nguyệt, 360 nguyên khiếu còn chưa hoàn toàn lột xác, ta còn chưa tiến vào kỳ biến đổi hoàn thành!
Đừng mà!
Đừng làm vậy!
Giờ khắc này, Tô Vũ thật sự bi thương, hắn điên cuồng, cơ duyên trời cho này có thể là lần đầu tiên trong muôn vàn năm qua, ta không muốn để mất như vậy.
“Không!”
Tiếng kêu sau càng thê lương hơn tiếng trước, Tô Vũ rít gào, rống giận, đám tiểu nhân và văn tự kia vậy mà lại đồng quy vu tận!
Quá tàn nhẫn!
Để lại một chút cho ta đi!
Lúc bấy giờ, ngay cả Tinh Hồng cũng không nhịn được hút khí, có chút đau răng, y rất muốn lao ra vả mặt Tô Vũ một cái.
Đệt mợ cả nhà ngươi!
Ngươi lợi dụng bòn rút cả quy tắc, ngươi không chết đã là may mắn, đã chiếm tiện nghi mà còn khóc lóc thê lương như thế, ngươi không biết xấu hổ hay sao?
Đúng vậy, Tô Vũ rưng rưng muốn khóc.
Lực lượng quy tắc quá tốt!
Đến mức Tô Vũ cảm thấy Thiên Nguyên khí, thiên địa huyền quang, Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch chả là cái đếch gì nữa!
Đừng đi!
Cho ta thêm một chút nữa thôi, để ta hoàn thành lột xác nguyên khiếu, mở ra toàn bộ Thần khiếu đã!
Còn nữa, sách của ta còn chưa rèn đến 145 đạo hư ảnh!
Còn chưa phải hình thức ban đầu của Thần binh!
Triệu Lập cũng thảm thiết kêu lớn: “Đáng chết, sắp được rồi, đáng chết, đáng chết!”
Hư ảnh kim văn thứ 144 hiện ra!
Chưa tới đạo thứ 145!
“Tô Vũ, lập tức tới đây, cùng nhau đúc! Nhanh lên!”
Triệu Lập gầm nhẹ!
Tranh thủ khi thực lực ngươi còn đang ở đỉnh phong, nhanh đúc đi, nếu không có lực lượng quy tắc khôi phục, ông sẽ không chịu đựng nổi!
Tô Vũ rống to, tiến đến cầm búa nện xuống!
Ầm ầm ầm!
Tiếng vang lớn truyền khắp thiên địa!
Triệu Lập đánh xuống trước, va chạm rất mạnh, cả người ông đẫm máu, ho ra máu nói: “Tiếp... Tiếp tục, đừng ngừng...”
Thân thể Tô Vũ cũng bắt đầu nứt ra, máu chảy xuôi xuống, thế nhưng hắn vẫn điên cuồng đập!
Hư ảnh đạo kim văn thứ 145 chậm chạp không xuất hiện!
Đúng lúc này, Tô Vũ tung ra một vật gánh chịu, truyền âm nói: “Đại nhân, giúp ta phá nó, dung nhập vào sách!”
Má ơi!
Tinh Hồng cuồng mắng trong lòng!
Quá xa xỉ!
Quá lãng phí!
Ngươi đã dùng một vật gánh chịu rồi mà giờ còn dùng nữa, sao ngươi xa xỉ đến vậy? Dùng tận hai khối.
Tuy mắng vậy, nhưng y vẫn gầm nhẹ một tiếng, giúp hắn phá hủy vật gánh chịu, một chưởng đánh tan các mảnh vỡ vật gánh chịu dung nhập vào sách, cuốn sách tỏa ra kim quang sáng chói!
Đây là một quyển sách dung hợp hai vật gánh chịu!
Tô Vũ liều mạng đánh, lần nện cuối cùng, ầm một tiếng, thân thể vỡ ra, máu chảy ròng ròng, chỉ còn sót chút thịt bám trên xương cốt, lực phản chấn cường đại khiến thân thể suýt nữa đã vỡ nát hết thảy!
Mà giờ phút này, hư ảnh đạo kim văn thứ 145 lóe lên một chút rồi nháy mắt biến mất.
Tô Vũ kiệt sức, thân thể chỉ còn xương từ không trung rơi xuống.
Đúng lúc này, bởi vì Tinh Hồng phá hủy vật gánh chịu, không có thời gian dịch chuyển cổ thành, vô số cường giả đã đuổi đến đây.
Đập vào mắt là ảnh tượng toàn thân Tô Vũ be bét, từ trên cao rơi xuống!
Một đám người sợ đến ngây người.
Ánh mắt vô cùng phức tạp!
Ngưu Bách Đạo nhanh chóng bay về phía cổ thành, ta còn chưa giao đại trận và thần phù cho ngươi, mà ngươi... Đã chết ư?
“Tô Vũ... Đã chết rồi sao?”
Giờ khắc này, các cường giả nhìn nhau, này... Tô Vũ thật sự bị kiếp nạn giết chết?
“Hắn... hình như còn chưa chết, chỉ trọng thương, ta thấy còn chút khí tức, nếu hắn chết thật... Cổ thành sẽ chấn động đúng không?”
“Có lẽ!”
“Nhưng như vậy cũng tàn rồi, thân thể rách nát đến thế, phải mất bao lâu mới có thể khôi phục?”
“Ít nhất hắn chưa chắc có thể đến Tinh Vũ phủ đệ lần này!”
“Haizzz!”
“Quá tham lam, đang êm đẹp, chế tạo hung binh làm gì...”
“...”
Một đám cường giả, có người cảm khái, có người tiếc hận.
Thương thế như vậy, dù không chết thì cũng phải tốn sức khôi phục thân thể!
Trong không trung, quyển sách cũng rơi xuống, không hiện thần vận, dường như chỉ là cuốn sách bình thường, thất bại rồi sao?
Ngưu Bách Đạo tiến vào cổ thành trong nháy mắt, nhanh chóng biến mất trước mắt mọi người.
Tinh Hồng thấy có nhiều người nhìn như vậy, y liền vội vã dịch chuyển cổ thành.
Nhưng cảnh tượng này đã nhanh chóng bị lan truyền.
Tô Vũ độ kiếp thất bại!
Thân thể bị hủy!
Tính mạng gặp nguy!