Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2015 - Chương 2015: Bí Mật Về Thời Gian Sư

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2015: Bí Mật Về Thời Gian Sư
 

Tinh Hồng cổ thành di chuyển, có điều hành tung nhanh chóng bị người phát hiện, bởi vì cổ thành lại quay về Tinh Thần Hải, hội hợp cùng Hồng Mông cổ thành.

Một vài cường giả vạn tộc liền suy đoán, có thể Tô Vũ bị thương quá nặng, cần trị liệu, mà Tinh Hồng thì không có biện pháp giúp hắn khôi phục nên chỉ có thể nhờ Hồng Mông giải quyết.

Bởi vậy có thể thấy thương thế của Tô Vũ nặng đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Thứ mạnh nhất là thân thể cũng đã rách nát, một Tô Vũ như vậy không còn đáng sợ nữa.

Dù hắn vẫn còn thực lực văn minh đạo thì Tô Vũ chỉ so được với Sơn Hải bình thường.

. . .

Trong Hồng Mông cổ thành.

Tô Vũ phong bế cổ thành, vốn nơi đây đã không có ai, nhưng hắn vẫn phong bế vì không muốn cho bất kỳ người nào cơ hội tiến vào.

Hậu điện.

Lão Quy tự tại hơn đám trấn thủ như Tinh Hồng, Tinh Hồng hay Thiên Diệt đều là hoàn toàn bị phong tỏa, nhưng lão Quy có thể thả ra phân thân, hóa thành hình người để giao lưu cùng Tô Vũ.

Thấy Tô Vũ, lão Quy liếc mắt đánh giá hắn một phen.

Khuôn mặt mang theo một chút muộn phiền, “Có lẽ ta đã nhìn lầm. Ta không ngờ rằng ngươi là Thời Gian sư truyền thừa, có đúng không?”

Tô Vũ lắc đầu, “Ta không biết, ta cũng không biết Thời Gian sư nghĩa là gì, không phải cố tình giấu giếm đại nhân.”

“Đúng vậy, hiển nhiên là ngươi không biết.”

Lão Quy thở dài, “Ta vốn tưởng rằng một mạch đó đã hoàn toàn đoạn tuyệt truyền thừa. Chỉ sợ mọi người đều cảm thấy như vậy, sự thật chứng minh ta sai rồi. Một mạch này vẫn còn truyền thừa!”

Tô Vũ nghi hoặc: “Đại nhân có thể giải thích được không?”

“Thời Gian sư...”

Lão Quy cảm khái một tiếng, dường như lâm vào trong hồi ức, hồi lâu sau, lão tự giễu nói: “Nếu ta nói mình cũng không rõ lắm, ngươi tin không?”

“Tin.”

Lão Quy bật cười, lão ngồi xuống, lấy nước trà ra từ hư vô trống rỗng, mời Tô Vũ uống một chén, chính lão cũng bưng chén trà lên, vừa uống vừa giải thích: “Chuyện xảy ra từ rất lâu trước đây. Kỳ thật Thời Gian sư truyền thừa đã không còn nữa, hoặc có thể nói là ta chưa bao giờ gặp Thời Gian sư, trong vạn giới, kẻ từng gặp Thời Gian sư cũng không nhiều lắm, có thể nói là cực ít!”

“Một mạch này rất đặc thù, một thế hệ một người, rốt cuộc là một người hay là một mạch... Ta không biết.”

Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, “Ý ngài là...”

Lão Quy giải thích: “Bởi vì không có mấy ai từng gặp, nhưng người từng gặp đều cảm thấy các Thời Gian sư không giống nhau, cho nên không xác định có phải cùng một người hay không, hay là truyền thừa nhiều thế hệ. Thời Gian sư... Ngươi có biết vì sao lại xưng hô như vậy không?”

“Không biết.”

Tô Vũ lắc đầu, lão Quy đáp: “Bởi vì bọn họ luôn hành tẩu trong thời gian trường hà, dường như đang quan sát văn minh! Không nhiều người biết đến sự tồn tại của bọn họ, không mấy người từng gặp bọn họ, chỉ có một ít lời đồn, kể cả ta thì cũng chỉ nghe chút lời đồn mà thôi.”

“Bọn họ xuất hiện trong miệng người khác, ngươi lại không biết, rốt cuộc bọn họ là chủng tộc gì, là người hay là thần, là tiên hay là ma?”

“Ta chỉ biết, Thời Gian sư... Có thể là sự tồn tại tà ác, cũng có thể không phải.”

Tô Vũ kinh ngạc, “Đại nhân nói vậy là sao?”

Lão Quy nhẹ giọng đáp: “Nghĩa trên mặt chữ, không biết bọn họ là kẻ thiện hay kẻ ác, không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì, nhưng ở thời đại kia, rất nhiều cường giả kiêng kị bọn họ!”

“Kiêng kị?”

“Đúng vậy!”

Lão Quy hồi tưởng lại, hồi sau mới lên tiếng: “Kiêng kị! Chính là kiêng kị! Ở thời đại kia có một đám cường giả... Không phải ta, ở thời đại ấy ta không tính là cường giả, cường giả mà ta nói đến rất mạnh! Có điều bọn họ vẫn kiêng kị Thời Gian sư, cụ thể vì sao thì ta không rõ lắm. Ta chỉ từng nghe qua vài câu trong phủ đệ của một vị đại nhân vật, nghe nói Thời Gian sư đã tới đó một lần, nói rằng thọ nguyên của ngài ấy đã sắp hết, đối phương sẽ đến ghi chép văn minh...”

Lão Quy cảm khái: “Không lâu sau, vị đại nhân vật thực lực vô cùng cường hãn này liền ngã xuống. Biến mất trong thời gian trường hà, không còn xuất hiện nữa! Ở thời đại kia, Thời Gian sư là tồn tại khiến mọi người đều sợ hãi và kiêng kị.”

Tô Vũ đã hiểu.

Thời Gian sư!

Giết chết đối phương, chế tác thành tiêu bản ư?

Đại nhân vật... Lão Quy nói như vậy, vậy rốt cuộc đại nhân vật mạnh đến mức nào?

Người nhặt xác!

Khá trùng hợp với suy nghĩ của Tô Vũ!

Mấu chốt ở chỗ, dường như Thời Gian sư thời đại của lão cường đại đến mức đáng sợ, ngay cả đại nhân vật mà cũng bị đối phương nhặt xác!

Tô Vũ vội vàng hỏi: “Vậy sau này đại nhân còn nghe nói về Thời Gian sư nữa không?”

“Nghe vài lần.”

Lão Quy chậm rãi đáp: “Đều là tin đồn, kỳ thật chính là tin vỉa hè. Thứ nhất, Thời Gian sư bị diệt sạch, thế hệ Thời Gian sư cuối cùng đã tận diệt, dường như liên quan đến hội nghị vạn tộc, nghe nói ở một nơi nào đó, các nghị viên của hội nghị vạn tộc đã vây giết vị Thời Gian sư ấy, từ đó về sau, mạch Thời Gian sư hoàn toàn bị cắt đứt!”

“Thứ hai...”

Lão nhìn thoáng qua Tô Vũ, gằn từng chữ một: “Có người nói, kỳ thật Thời Gian sư là Nhân Hoàng ngụy trang! Nhân Hoàng âm thầm giết chóc cường giả vạn tộc, sau khi ngài biến mất, Thời Gian sư liền đứt đoạn!”

“Thứ ba, còn có người nói Thời Gian sư có một thân phận khác, là chủ nhân của văn mộ bia, sau khi vị kia chết thì mạch thời gian này liền diệt sạch!”

“Cả ba lời đồn đều nói rằng Thời Gian sư đã không còn!”

Lão Quy chậm rãi kết luận: “Đây không phải tin đồn vô căn cứ, có lẽ là sự thật! Cho nên ở thời đại kia, người biết và không biết đều nhận định rằng, một mạch này đã hoàn toàn diệt sạch! Mà nay sự thật chứng minh… Có vẻ không phải như thế!”

Trong lòng Tô Vũ dao động.

Hồi lâu sau, hắn mở miệng: “Vì sao đại nhân lại cảm thấy ta là Thời Gian sư truyền thừa, chẳng lẽ một mạch này có biểu hiện đặc thù gì sao?”

“Sở dĩ ta nhận định như thế...”

Lão nhìn Tô Vũ, chậm rãi nói: “Là vì liên quan đến quyển sách mà ngươi rèn.”

Lão Quy không xác định lắm, “Sách là một loại binh khí đặc thù. Vạn giới rất ít người dùng, khi một quyển sách xuất hiện, thậm chí còn dẫn tới huyết kiếp của nghị viên hội nghị vạn tộc thì ta không thể không liên hệ ngươi với Thời Gian sư được. Bởi vì trong truyền thuyết, Thời Gian sư là văn minh sư, hình như bọn họ đều thích mang theo một quyển sách, ký ức sâu nhất của ta đó là có người từng nói, khi Thời Gian sư xuất hiện, thường đều đọc thư, rong chơi trong thời gian trường hà, từ quá khứ đến tương lai đều làm người nhặt xác!”

“...”

Tô Vũ không nói gì, trong đầu bất giác hiện ra một cảnh tượng.

Một người trẻ tuổi mặc bạch y như tuyết, cầm cuốn sách dựa trên thuyền nhỏ, lướt đi trong thời gian trường hà.

Hắn nho nhã nhưng cũng bá đạo chỉ vào một cường giả, cười nói: “Thọ nguyên của ngươi đã hết, ta tới ghi chép văn minh, xin hãy tiến vào quyển sách của ta!”

Cường giả kia không cam lòng, nhưng bị quyển sách bao trùm, bị giết trong nháy mắt, ngã xuống đương trường, thi thể bị thu đi.

Khi đó Thời Gian sư lại tiếp tục rong chơi trong thời gian trường hà, đi đón thi thể tiếp theo.

Cảnh tượng này làm Tô Vũ thoáng hoảng hốt.

Hắn cảm thấy đây là một tương lai do mình ảo tưởng ra, một tương lai tiêu sái, tự tại!

Ta là Thời Gian sư!

Rong chơi trong thời gian trường hà, quá khứ tương lai của ngươi đều trốn không thoát khỏi văn minh chí của ta!

Hắn mê man một hồi rồi chợt bừng tỉnh.

Đối diện, lão Quy uống trà, nhìn hắn rồi tủm tỉm cười hỏi: “Ngươi suy nghĩ gì vậy?”

Bình Luận (0)
Comment