“Đừng nói vậy!”
Hồ Kỳ mỉm cười, “Chúng ta phải cảm ơn ngươi mới đúng, ngươi giúp chúng ta khỏi hẳn thương thế, đồng thời còn cho bọn ta chứng kiến quá trình đúc chuẩn Thần binh, rất có ích cho bọn ta sau này! Hiện tại ta còn chưa thử, chưa hấp thu hết thu hoạch lần này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ mấy năm nữa, ta cũng có thể mơ tới việc thăng cấp Thiên binh sư một chút!”
Triệu Thiên Binh cũng hùa vào: “Ta đã có chút cảm ngộ, có lẽ... lần gặp tiếp theo, ta đã là Thiên binh sư!”
Mấy người Tô Vũ đều lộ vẻ ngoài ý muốn, Triệu Thiên Binh hào hứng nói: “Đương nhiên khó mà nói trước được, còn nữa, tiền đề là ta có tiền để mua sắm tài liệu đúc Thiên binh, có lẽ sẽ thất bại vài lần, nhưng... Ta cảm thấy mình có hy vọng thành công!”
“Chúc mừng sư bá!”
Tô Vũ thật tâm chúc mừng, sau đó nhìn về phía Triệu Lập còn đang chữa thương, hắn hơi áy náy: “Sư bá, cổ thành là nơi hỗn loạn, vô cùng nguy hiểm, ngài mang lão sư ta về Nhân cảnh đi! Tuy rằng lão sư đã bị thương, nhưng khi khôi phục có lẽ thực lực sẽ có tiến bộ không nhỏ. Để ngài ấy ở đây sẽ khó mà chuyên tâm chữa thương được.”
“Ta hiểu. Tô Vũ, ngươi phải cẩn thận một chút!”
Triệu Thiên Binh dặn dò, Ngưu Bách Đạo cũng nói: “Có lẽ ngươi sẽ bị nhằm vào, tuy trấn thủ cổ thành rất mạnh, bất quá mọi người đều biết ngươi đã bị thương. Tô Vũ, cẩn thận có người cố ý ép ngươi ra tay hoặc ép trấn thủ ra tay, bởi vì chúng biết mỗi lần ra tay, ngươi đều phải thừa nhận càng nhiều tử khí hơn!”
Tô Vũ gật đầu, hít sâu một hơi rồi nói: “Phủ trưởng yên tâm, ta hiểu! Nhưng ta phải để mọi người thấy rằng ta còn chưa chết, ta còn sức chiến một trận, ta vẫn có thể giúp trấn thủ đại nhân ra khỏi thành nghênh chiến! Giờ phút này nếu ta lộ vẻ yếu ớt thì chắc chắn sẽ có người sinh ý đồ với ta! Ta phải giết gà dọa khỉ trước mới được!”
“Tự ngươi hiểu rõ là được.”
Ngưu Bách Đạo biết thương thế của hắn còn chưa khỏi, ông không khuyên nhiều, tự trong lòng Tô Vũ sẽ có cân nhắc.
Ông nhìn về phía mấy người còn lại, đoạn nói: “Ta sẽ hộ tống các ngươi về chiến khu phía Đông, tránh nửa đường gặp phiền toái, hiện tại không ít kẻ nhìn chằm chằm Tô Vũ, ở trong cổ thành sẽ tạo thêm phiền phức cho hắn.”
Tô Vũ lại khom người cảm tạ, mấy người không nói gì, Triệu Thiên Binh nâng Triệu Lập còn đang chữa thương đi theo Ngưu Bách Đạo bay ra ngoài.
Tô Vũ bị thương không nhẹ, không cần ở đây quấy rầy hắn.
Bọn họ cũng không giúp được gì.
. . .
Đợi bọn họ đi rồi, Tô Vũ lặng lẽ thở dài.
Lần này xem như hắn đã đúc binh thành công!
Thân thể cũng hoàn thành 72 đúc.
Có điều hắn bị thương không nhẹ, phải nhanh chóng khôi phục mới được.
Trong lúc Tô Vũ đang nghĩ vậy, Tinh Nguyệt bỗng nhiên cả giận quát: “Ngươi mau tìm lão ô quy phong bế Dương khiếu cho mình đi, Tô Vũ, ngươi thực đáng ghét!”
Quá phiền!
Lại hút ta!
Tô Vũ bật cười, “Quân chủ đại nhân nóng vội như vậy làm gì, mới hấp thu một hồi mà đại nhân đã thiếu kiên nhẫn rồi.”
Tô Vũ nhìn về phía Lưu Hồng không biết đã tỉnh lại từ khi nào, thấy gã đứng phía sau Tinh Hồng, Tô Vũ mỉm cười nói: “Lưu lão sư mạnh thật, tỉnh rồi cơ à, thật lợi hại!”
Lưu Hồng trốn phía sau Tinh Hồng, buồn bực xua tay, “Đừng nhìn ta, ta vừa tỉnh, không nhìn thấy cũng chẳng nghe được gì!”
Tô Vũ phì cười, “Không sao, nhìn thấy cũng vừa vặn! Hiện tại rất hoàn mỹ! Ai cũng biết ta đã trọng thương, thế nên sắp tới Lưu lão sư biểu hiện ra dáng vẻ yếu nhược, thậm chí không thể ra khỏi thành nghênh chiến cũng là chuyện bình thường! Không thể ép buộc một Tô Vũ trọng thương còn ngây ngốc ra khỏi thành tìm chết, đúng không? Suy yếu như vậy vừa vặn phù hợp với tình huống của ta!”
“Ngươi thế này rồi còn muốn đi sao?”
Lưu Hồng kinh ngạc: “Ngươi bị thương không nhẹ, phong bế Dương khiếu thì thực lực ngươi sẽ giảm sút. Vả lại lần này có khả năng vô địch sẽ tiến vào, ngươi không sợ bị giết ư?”
Tô Vũ cười đáp: “Sợ cái gì? Huống chi... đành chịu thôi, ta nghèo rồi! Trừ một ít tinh huyết ra thì ta chẳng còn gì! Tăng cường Văn Binh rất tốn tiền, tu luyện cũng tốn tiền, cái gì cũng cần tiền, không vào đó một chuyến thì sắp tới ta phải tu luyện thế nào?”
“Ngươi...”
Lưu Hồng cạn lời, gia hỏa này tiêu tiền vượt quá sức tưởng tượng của người thường.
Thật đáng sợ!
Nhiều tài nguyên như vậy lại dám mạnh tay dùng hết để rèn một quyển sách, quyển sách đó có tác dụng gì, uy lực thế nào còn chưa biết được.
Có điều ngẫm lại thì nếu Tô Vũ cầm đi bán hoặc đổi với người ta cũng có thể đổi được mấy thanh Thiên binh!
So với Tô Vũ, gã thật sự chỉ là tên ăn mày.
Lưu Hồng cười gượng, “Tô Vũ, thương lượng một chút được không? Trước khi ngươi trở về, có thể thả ta đi không?”
“Trước khi ta trở về?”
“Đúng vậy!”
Lưu Hồng ngập ngừng: “Không phải có thể ở trong Tinh Vũ phủ đệ một tháng sao? Ngày thứ 29, ngươi bảo Tinh Hồng đại nhân thả ta đi, được không?”
“Ngươi nỡ bỏ đi như vậy à?”
Tô Vũ thở dài, nói: “Ngươi tự nguyện tới cổ thành, không phải ta ép ngươi tới, hiện tại ngươi lại muốn bỏ đi sao?”
“...”
Lưu Hồng câm nín.
Tô Vũ không để ý đến gã, hắn nhìn Tinh Hồng, hít sâu một hơi rồi nói: “Đại nhân, hiện tại có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào ta, ta không tiện trốn ra khỏi thành, ta muốn kết nối cổ thành với Hồng Mông thành, sau đó nhờ Hồng Mông đại nhân hỗ trợ phong tỏa Dương khiếu. Xong việc chắc ta sẽ không về đây, mà là tránh ở bên đó luôn, tìm cơ hội ra khỏi thành.”
Tinh Hồng trầm giọng nói: “Tô Vũ, suy xét cho kĩ, tình thế hiện tại rất nguy hiểm! Ít nhất ở trong thánh thành còn có chúng ta che chở, ra khỏi thành, đặc biệt là tới Tinh Vũ phủ đệ thì bọn ta gần như không có khả năng giúp được ngươi...”
Tô Vũ đáp: “Ta nghĩ kĩ rồi! Ta cần tài nguyên, rất nhiều tài nguyên! Ngoài ra ta còn muốn hoàn thiện binh khí thành đạo của mình, bên ngoài có vô số vô địch nhìn chằm chằm vào ta, ta không thể mặc kệ được!”
Hắn muốn hoàn thiện văn minh chí, nhưng chắc chắn không thể làm thế ở chiến trường Chư Thiên!
Ngược lại Tinh Vũ phủ đệ chính là một cơ hội.
Cơ hội tốt để giết người nhặt xác!
Văn minh chí mà không cất chứa thi thể sao có thể tính là văn minh chí?
Vừa vặn thời cơ hiện tại cũng coi như phù hợp.
Có ai đoán được rằng hắn lại dám ra ngoài ở thời điểm này?
“Vậy thương thế của ngươi...”
Tô Vũ ngắt lời: “Không sao! Thân thể bị thương mà thôi, nhân cơ hội tiến vào Tinh Vũ phủ đệ, ta sẽ giết người cướp của, kiếm chút thứ tốt để chữa thương! Thân thể còn đang suy yếu cũng là chuyện tốt, ngụy trang trang thành người khác chưa chắc đã bị nhìn ra, bằng không thân thể quá mạnh, ta còn sợ bị người nhận ra đây, hiện tại dù có người tiếp xúc gần với ta thì cũng không cảm thụ được.”
Thân thể Tô Vũ cực kỳ cường đại.
Thân thể cường đại như thế rất khó ngụy trang, nhưng hiện tại hắn đã suy yếu thành dạng này, ai có thể nhận ra chứ?
Tinh Hồng thấy hắn nói như vậy thì không khuyên nữa, y nhìn Tô Vũ, khẽ dặn dò: “Ngươi đến Hồng Mông thánh thành thì nhớ kể rõ chuyện huyết kiếp với lão đại! Lúc trước lão đại đột nhiên buông xuống, có lẽ là biết chuyện gì đó. Nguyên nhân Thiên Cổ muốn giết ngươi cũng có quan hệ với việc này. Còn chuyện hội nghị vạn tộc thì đừng hỏi ta, ta không rõ, ngươi hỏi lão đại đi...”
Tô Vũ cảm tạ: “Đa tạ đại nhân chỉ điểm, ta đã biết!”
Tinh Hồng gật đầu.
Cổ thành lập tức biến mất.
Ngoài thành, một đám gia hỏa đang cố gắng nhìn trộm thầm mắng một tiếng, lại chạy rồi!
Cường giả cửu giới thì đã tập thành thói quen, mặc kệ sóng to vùi dập đống thuyền nát, bọn họ lười sửa lại, kệ nó, đến đâu thì đến!
Tô Vũ mà chưa chết, bọn họ sẽ không sửa.
Cũng không xây đảo!
Chờ Tô Vũ chết rồi mới tiến hành, gia hỏa này chết chắc rồi, lần này hắn chưa chết đã là rất may mắn, nhưng Tiên tộc, Thần tộc và các tộc khác đã hạ lệnh giết hắn, cổ thành cũng không che chở được.
Sớm hay muộn hắn cũng sẽ xong đời!
Đương nhiên Tô Vũ không quan tâm đến chuyện đó, hắn còn chẳng thèm liếc mắt nhìn cửu giới, dù có vô địch cũng mặc kệ.