Thấy Tô Vũ và Ngưu Bách Đạo vẫn luyên thuyên nói chuyện, Triệu Thiên Binh không thể không ngắt lời: “Ngưu phủ trưởng, đừng nói chuyện đó vội, ngài có mang trận pháp và thần phù đến đây không? Nếu có thì chúng ta hoàn thiện sách thôi...”
Ngưu Bách Đạo mỉm cười, “Có mang, trận pháp là do Đại Minh vương tự mình chế tác, hao tổn không ít của cải! Còn thần phù thì ta chuẩn bị 100 cái, đủ không?”
Tô Vũ lắc đầu, “Không đủ! Ít nhất phải 300 cái! Nhưng không vội, phủ trưởng tiếp tục chế tác giúp ta, sau này ta bỏ thêm vào là được, chuyện này không làm khó được ta!”
Khảm đại trận và thần phù khá đơn giản.
Lúc trước hắn cũng đã xong bước chuẩn bị.
Giờ phút này, mấy người đều gấp gáp không chờ nổi, muốn nhìn xem sau khi khảm vào, hình thức ban đầu của đạo kim văn thứ 145 có hiện ra không.
Ngưu Bách Đạo không nhiều lời, nhanh chóng lấy ra đại trận và thần phù.
Trận pháp Thiên giai.
Ngưu Bách Đạo giới thiệu: “Trận pháp này tên là nguyên thần tụ hợp trận! Tác dụng chủ yếu là hấp thu nguyên khí và ý chí lực tán loạn, tiến hành rút ra một cách chậm rãi, Bách Đạo Các cũng dùng trận pháp tương tự, có thể tinh lọc một ít nguyên khí cùng ý chí lực, cũng chính là thứ các ngươi hấp thu. Bất quá tốc độ không nhanh, không thể so với nguyên khí bí cảnh và thức hải bí cảnh của Đại Hạ phủ, nhưng được cái là nhu cầu không cao, dùng ở đâu cũng được...”
Hai bí cảnh kia rất chuyên nghiệp trong phương diện này.
Còn trận pháp này thì hiệu suất thấp hơn.
Ngưu Bách Đạo cười nói: “Đương nhiên, đây là đại trận Thiên giai, không thể vô dụng được! Thứ nhất, rất bền! Không thể bị phá hủy dễ dàng.”
“Thứ hai, mục đích chủ yếu của trận pháp là uẩn dưỡng binh khí, rất tốt cho binh khí.”
“Thứ ba, nó có lực phòng ngự nhất định, Nhật Nguyệt bát cửu trọng tầm thường khó mà đánh vỡ.”
“Thứ tư...”
Ông giới thiệu một hồi, sau đó lấy ra một ít thần phù, đoạn nói: “Thần phù này thì không có tác dụng quá lớn, chỉ có tác dụng hấp thu, kéo đồ vật ngoại giới tiến vào, cường độ không yếu, không có biện pháp hút Bán Hoàng, nhưng Nhật Nguyệt thì không thành vấn đề!”
Ngưu Bách Đạo cười ha hả: “Hơn nữa, đây còn là một tổ hợp thần phù, nếu ngươi gặp cường địch, dù là Nhật Nguyệt bát cửu trọng thì chỉ cần ngươi có đủ nhiều thần phù, thực lực bản thân cũng mạnh, ngươi có thể trực tiếp hút đối phương vào sách của ngươi, không khó chút nào.”
Tô Vũ vui mừng: “Đa tạ phủ trưởng!”
Đều là thứ tốt!
Triệu Thiên Binh cũng hoan hỉ: “Đại Minh vương và Ngưu phủ trưởng đều là cường giả số một Nhân cảnh về chế tạo thần phù và thần trận, có hai vị này ra tay, sách của Tô Vũ ngươi sẽ càng hoàn thiện hơn!”
“Đúng vậy!”
Tô Vũ gật đầu, cười nói: “Vậy khảm trận pháp và thần phù vào thôi!”
Khảm thần phù trước rồi khảm trận pháp sau.
Đây chỉ là việc nhỏ.
Tô Vũ nhanh chóng khảm từng miếng thần phù vào, 100 thần phù khảm vào 100 trang sách, còn lại Tô Vũ ủy thác Ngưu Bách Đạo tiếp tục chế tạo giúp, số lượng cuối cùng mà hắn cần có lẽ phải lên đến vạn cái thần phù.
Sau khi khảm xong thần phù, Tô Vũ lại bắt đầu khảm đại trận!
Khảm thần phù xong, đạo kim văn thứ 145 vẫn chưa xuất hiện.
Chờ Tô Vũ khảm thần trận vào vị trí trí đã định trước đó, bỗng nhiên, quyển sách tản ra quang huy nhàn nhạt, đạo kim văn thứ 145 nháy mắt hiện ra, nhưng cũng chỉ là nháy mắt!
Ngay sau đó, quyển sách trông có vẻ càng thêm cổ xưa, có điều khí tức lại tiêu tán, thoạt trông chỉ tựa như một cuốn sách bình thường.
Đạo kim văn thứ 145 lại biến mất.
Lần này Triệu Thiên Binh đã thấy được, không khỏi cười nói: “Thứ tốt! Lần đầu tiên ta thấy đấy! Xem ra không phải là không tồn tại, mà là thần vật từ uế! Đạo kim văn 145 tự biết ẩn giấu! Tồn tại là tốt rồi, dù sao hiện tại cũng chưa dùng đến. Chờ cuốn sách này thật sự tiến vào Thiên binh đỉnh cấp, ngươi có thể để nó tiến vào cấp bậc Thần binh, khi ấy kim văn này tự nhiên sẽ xuất hiện!”
Vài vị Đúc Binh sư đều lộ vẻ cảm khái, có chút khát vọng, có chút hâm mộ.
Phôi Thần binh!
Phôi Thần binh chân chính!
Tuy hiện tại chỉ là Địa binh, nhưng không hề yếu hơn Thiên binh sơ giai, nếu thăng cấp tới Thần binh... vậy thật khó lường!
Triệu Thiên Binh lại nói: “Binh khí tốt! Nhưng muốn thăng cấp tiếp thì không dễ! Dựa theo tính toán của ngươi là rèn một vạn trang... Tô Vũ, dã tâm của ngươi quá lớn, một trang đã phải hao tổn vô số của cải, huống chi là vạn trang! Ngươi góp nhặt nhiều bảo vật trong chư thiên vạn tộc như vậy mà mới chỉ rèn được 300 trang đã cạn tài nguyên, vạn trang… Ta thật không dám tưởng tượng!”
Đưa binh khí này cho ông, ông cũng không dùng được.
Ít nhất là ông không thăng cấp nó lên được!
Hồ Hiển Thánh líu lưỡi: “Tô Vũ, dựa theo tính toán của ngươi thì ta còn phải cắt thêm vô số không gian, nhiều như vậy... sẽ cắt sụp chiến trường Chư Thiên mất. Vả lại ta sợ chết!”
Mới cắt 300 khối mà ông đã suýt bị vô địch đánh chết, nếu cắt một vạn khối, có lẽ Bán Hoàng sẽ đích thân tới xử lý ông.
Tô Vũ trấn an: “Ta biết, ta sẽ cố gắng học được thần văn không gian, về sau tự mình cắt.”
Cái này cần phải học!
Tô Vũ cũng buồn bực, đã lâu rồi mà hắn còn chưa học được thần văn không gian, thiên phú không gian cũng không tốt, nếu không hắn đã tự mình cắt không gian rồi.
Nhưng cũng may mà nơi đây có một cái máy cắt không gian, Tô Vũ có thể dùng thử.
Nếu về sau Hồ Hiển Thánh không tới đây, Tô Vũ có thể tự cắt thử một chút.
Tới lúc này, cuốn sách xem như đã hoàn thiện, đương nhiên mới chỉ là phôi, không phải bản hoàn chỉnh.
Triệu Thiên Binh nói: “Phôi rèn hoàn mỹ vô cùng. Tô Vũ, ngươi đặt tên đi!”
“Tên...”
Tô Vũ thì thầm, hắn sờ tới sờ lui quyển sách, yêu thích không muốn buông tay, hồi lâu sau, hắn cười nói: “Gọi là văn minh chí đi!”
Hắn vốn định đặt tên là vạn tộc chí.
Nhưng hiện tại nhìn hai chữ “Văn Minh” trên mặt bìa, hắn bỗng đổi ý.
Nghe vậy, mấy người đều lộ vẻ cổ quái.
Tô Vũ hiểu ý bọn họ, hắn giải thích: “Văn minh sư đều lưu lại một bản văn minh chí cho mình, khi chết rồi sẽ để lại một thần văn - loại không thể hình thành bí cảnh, coi như làm thứ lưu lại niệm tưởng, truyền thừa một chút kiến thức của chính mình. Những gì ta biết mấy năm nay, bài học từ nhỏ đến giờ, có lẽ tất cả những gì ta biết đều sẽ đặt vào trong đó...”
Thứ hắn biết nhiều nhất chính là công pháp!
Tất cả đều có thể phong ấn vào cuốn sách này, cũng coi như văn minh chí của chính mình.
Sau này khi hắn đã chết, có lẽ sở học cả đời của hắn cũng có thể được truyền lưu tiếp.
Vô số năm sau, có lẽ Tô Vũ đã bị người đời quên lãng, nhưng có khả năng văn minh chí của hắn vẫn còn truyền lưu.
Giờ khắc này, Tô Vũ nghĩ tới kim sách trong đầu.
Văn minh chí là truyền thừa của ta.
Vậy cuốn sách kia... Có phải của một vị khác, truyền thừa của một tu giả giống như ta hay không?
Thời Gian sư!
Tô Vũ thì thầm ba chữ ấy trong lòng, có lẽ vậy, có lẽ sách họa trong đầu hắn là do một vị Thời Gian sư lưu lại, hành tẩu khắp nơi, ghi chép văn minh vạn tộc, tổng kết lại sự hưng suy của vạn giới.
Có lẽ mỗi thời đại đều có người như vậy tồn tại.
Nhưng có lẽ không ai biết, hoặc là kẻ yếu không biết.
“Văn minh chí...”
Đây là đồ do người chết lưu lại!
Trong lòng Tô Vũ bất giác có chút hoảng hốt, hắn nghĩ tới văn mộ bia, văn minh mộ bia.
Giờ phút này, chính hắn đã rèn văn minh chí.
Ghi chép văn minh!
Đang nghĩ ngợi, Ngưu Bách Đạo bỗng lên tiếng: “Tô Vũ, Tinh Vũ phủ đệ sắp mở ra rồi, ngươi có đi không? Ta thấy có lẽ ngươi không đi được, vả lại đến đó cũng chưa chắc đã là chuyện tốt!”
Tô Vũ cười đáp: “Không đi thì thôi, ta đâu thiếu gì! Phủ trưởng, ngài không cần lo lắng cho ta.”
Dứt lời, hắn liền khom người nói: “Lần này Tô Vũ đúc binh đã khiến chư vị tiền bối vất vả rồi!”