Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2012 - Chương 2012: Một Đám Ngu Ngốc!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2012: Một Đám Ngu Ngốc!
 

Tô Vũ mở mắt... Trên thực tế, hắn chỉ thấy một màu đen.

Hắn biết tình huống chính mình.

Thân thể tổn thương cực kỳ nghiêm trọng!

Một khắc cuối cùng đúc phôi Thần binh, lực phản chấn quá mạnh, mạnh đến đáng sợ, Triệu Lập chịu đựng một lúc thôi mà suýt nữa đã xong đời.

Mà Tô Vũ lúc đó vẫn điên cuồng gõ đánh, để đúc ra hình thức ban đầu của đạo kim văn thứ 145, hắn quyết không màng tất cả.

Giờ phút này, Tô Vũ không nhìn được gì, thống khổ rên rỉ nói: “Lão sư thế nào?”

“Tốt hơn ngươi một chút, vài tháng nữa là khỏi...”

Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, hồi lâu sau, trước mắt dần xuất hiện một ít ánh sáng, hắn nhìn cánh tay của mình, giờ phút này, xương tay đã gãy, chỉ còn chút ít thịt dính trên đó.

Tô Vũ cảm ứng một chút, tạm được.

Chỉnh thể xương cốt vẫn còn, nhưng huyết nhục rách nát, tinh huyết mất đi không ít.

Khiếu huyệt cũng bị phá hủy một nhóm, lực phản chấn cuối cùng có lẽ đã đạt tới cấp bậc chuẩn vô địch, tương đương Tô Vũ đã đánh một quyền với chuẩn vô địch, kết quả là gặp kết cục này.

“Ta không sao...”

Nghe Tô Vũ nói vậy, mấy người nhìn thân thể tàn tạ của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, cái này mà gọi là không sao ư?

Tô Vũ không để ý đến.

Hắn gắng gượng dùng sức vận chuyển công pháp.

Công pháp Tiên tộc!

Huyết nhục trọng sinh!

Biết nhiều công pháp thì mới có thể tùy hứng!

Một lát sau, mọi người trơ mắt nhìn Tô Vũ dần dần khôi phục thân thể, máu thịt sinh sôi, xương cốt mọc ra, có điều Thiên Nguyên khí trong đại điện bị tiêu hao rất nhiều, trong nháy mắt đã cạn kiệt.

Mười mấy phút sau, Tô Vũ đã khôi phục về bộ dạng vốn có.

Nhưng sắc mặt hắn trắng bệch, khí tức giảm sút rất nhiều, tử khí lại tràn ra, bởi vì Dương khiếu của hắn đang mở, giờ phút này không đủ nguyên khí, Tô Vũ chỉ có thể nghịch chuyển nguyên khí đồng thời hấp thu tử khí, để Tinh Nguyệt cung cấp tử khí cho chính mình hấp thu.

Tô Vũ khôi phục thân thể xong, thở dốc nói: “Hơi phiền toái, thương thế này... nếu không có thứ tốt uẩn dưỡng, e là nửa năm mới khôi phục được.”

“...”

Má nhà ngươi!

Mấy người Hồ Hiển Thánh yên lặng mắng, thương thế nặng như vậy, ngươi lại phán là không cần làm gì, không cần bồi bổ, ngươi chỉ cần nửa năm là có thể tự động khôi phục?

Ngươi còn là người sao?

Tô Vũ cười nói: “Các vị tiền bối yên tâm, không sao đâu, cùng lắm thì tu dưỡng nửa năm thôi.”

Dứt lời, hắn nhìn về phía Triệu Lập ngồi khoanh chân, sắc mặt lão Triệu trắng bệch, thân thể hơi rách nát một chút, cơ bản thì vẫn ổn, tu dưỡng một thời gian là được.

Tô Vũ không nói gì thêm, hắn đi nhặt quyển sách dưới mặt đất lên.

Không ai động đến binh khí thành đạo của hắn.

Tô Vũ nhìn thoáng qua thành phẩm mà mình và lão Triệu liều mạng rèn đúc, nó giống như một quyển sách cổ, bìa màu xám, hai chữ Văn Minh khắc sâu, cổ xưa nhưng không hiện thần vận.

Trông quyển sách này có vẻ rất bình thường.

Tô Vũ cảm ứng một chút, 108 đạo kim văn thật!

Đây là Địa binh đỉnh cấp, hoặc có thể xưng là nửa Thiên binh.

Cộng thêm kim văn hư ảo thì có tổng cộng 144 đạo.

Tô Vũ nhíu mày!

Hắn nhớ một khắc cuối cùng đã hiện ra 145 đạo hư văn, nhưng bỗng nhiên nó lại biến mất, vậy nghĩa là sao?

Nếu không phải vì rèn ra 145 đạo hư văn thì hắn và lão Triệu đã không bị thương nặng như vậy.

Rõ ràng cả hai đã liều mạng chịu đau để rèn ra đạo hư văn ấy, chẳng lẽ thất bại ư?

Có lẽ Triệu Thiên Binh biết hắn đang nghĩ gì, ông an ủi: “144 đạo hư văn đã rất ghê gớm! Có thể nói, nếu ngươi có đủ thực lực, sớm hay muộn quyển sách này cũng sẽ thăng cấp đến Thiên binh đỉnh cấp! Ta nói ngươi nghe, binh khí của một vài Bán Hoàng chưa chắc đã có đến 144 đạo kim văn, chỉ dùng binh khí có khoảng 140 đạo mà thôi.”

Như thế đã vô cùng đáng sợ rồi!

Ông biết tâm tư của Tô Vũ và Triệu Lập, họ muốn rèn ra 145 đạo hư văn, nhưng phôi Thần binh nào có dễ rèn như vậy.

Hồ Kỳ cũng an ủi: “Tô Vũ, thế này đã lợi hại đến không thể tưởng tượng nổi! Đừng quá mức thương tâm, lần đúc binh này đã thành công, vô cùng thành công!”

Tô Vũ khẽ gật đầu, cười nói: “Các vị tiền bối chê cười, ta chỉ hơi khó hiểu, ta nhớ rõ mình đã rèn ra 145 đạo hư văn, nhưng sao nó lại biến mất?”

Hắn nhíu mày, nếu chưa rèn ra thì thôi, nhưng... Ta nhớ rõ mình đã liều mạng để rèn ra rồi mà!

Đúng lúc này, bỗng nhiên có người khinh thường mắng: “Một đám ngu ngốc!”

“...”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía hậu điện.

Không phải giọng nói của Tinh Hồng!

Ngay sau đó, trong thông đạo, Tinh Nguyệt cười lạnh nói: “Vậy mà các ngươi tự xưng là Đúc Binh sư, hiện tại Đúc Binh sư ngu xuẩn vô dụng như thế sao? Sách của hắn rõ ràng là chưa rèn xong, 145 đạo hư văn đang nội liễm không hiện mà thôi, khi rèn kết thúc, tự nhiên sẽ hiện ra, một đám ngu ngốc mà còn ở đó phán bừa...”

Tô Vũ sửng sốt!

Triệu Thiên Binh cũng kinh ngạc, ông lúng túng nói: “Khụ khụ, cái kia... đúng rồi, hình như... Cái kia... Vừa rồi quá mức chấn động, sách của ngươi còn chưa hoàn thành mấy trình tự thì phải. Trận pháp và thần phù đều đã chuẩn bị xong nhưng chưa khảm, hiện tại còn chưa tính là hoàn thiện...”

Thật sự đã quên mất.

Vừa rồi quá kích thích.

Đâu ai nhớ cái này.

Giờ phút này, Hồ Hiển Thánh ngập ngừng lên tiếng: “Cái kia... Chúng ta có nên để Ngưu phủ trưởng vào đây không? Hắn đợi bên ngoài lâu lắm rồi, chúng ta đã nói xong rồi thì có thể cho hắn vào, có lẽ là hắn tới giao hàng.”

Một đám người nhìn nhau, đều có vẻ xấu hổ.

Vừa rồi mọi người quá mức khẩn trương vì lo cho Tô Vũ và Triệu Lập.

Khẩn trương đến mức đã thật sự quên béng Ngưu Bách Đạo, cũng quên sách của Tô Vũ còn chưa hoàn toàn thành công, còn thiếu vài thứ.

Tô Vũ cũng cạn lời, hắn ho khan một tiếng, điều khiển mở cửa phủ thành chủ.

Ngưu Bách Đạo nhanh chóng lao vào.

Khi thấy Tô Vũ bình yên vô sự, ông nhẹ nhàng thở ra, có điều ngẫm lại thì hơi cổ quái, ông nói: “Ngươi khôi phục nhanh thật, vừa rồi ta đã thấy ngươi chỉ còn lại có mỗi khung xương.”

Tô Vũ cười đáp: “Ta có chút thành tựu nghiên cứu công pháp vạn tộc! Đây chỉ là huyết nhục trọng sinh thuật của Tiên tộc mà thôi!”

“Không tệ lắm, nhưng thân thể ngươi bị hao tổn nặng, chỉ sợ không thể khôi phục trong khoảng thời gian ngắn.”

Ông nhìn một hồi, ông là vô địch, vẫn có thể nhìn ra Tô Vũ bị thương không nhẹ.

Tô Vũ tươi cười: “Không sao, vấn đề không lớn. Thân thể Chiến Vô Song cũng bị ta đánh bạo, nhưng rõ ràng mấy tháng sau hắn đã sinh long hoạt hổ bình thường.”

“Hắn?”

Ngưu Bách Đạo lắc đầu, “Không giống nhau, có lẽ hắn đã được Bán Hoàng Thần tộc đúc lại thân thể, chưa chắc đã là chuyện tốt, ngươi hiểu ý ta chứ?”

Tô Vũ gật đầu, hắn hiểu.

Không có cái bánh nào từ trên trời rơi xuống miễn phí!

Chờ ngày nào đó, Bán Hoàng Thần tộc thiếu tam thế thân như Bán Hoàng Ma tộc, Chiến Vô Song sẽ gặp xúi quẩy!

Không trùng tu bằng chính sức mình, mà là người khác giúp ngưng tụ huyết nhục, trọng tố một lần nữa, phương pháp cấp tốc như vậy có tác hại cực lớn.

Kỳ thật Tô Vũ cũng có thể nhờ lão Quy, thế nhưng không cần thiết.

Nếu lão Quy không có ý tốt, trong quá trình trọng tố thân thể làm điều gì đó mờ ám thì sẽ tạo thành họa lớn cho Tô Vũ sau này.

Tô Vũ không nhiều lời, hắn cười ha hả nói: “Cũng tốt, không ít người đã nhìn thấy đúng không? Cảm thấy ta trọng thương nên phải bế quan dưỡng thương một thời gian dài, không tồi! Lão bất tử Thiên Cổ kia bỗng nhiên ra ngoài một chuyến, hại ta có một đống phiền toái không nhỏ rồi đây.”

Tiên tộc vốn nhắm đến Tô Vũ nhưng không quá mức, giết được thì giết, không được thì thôi.

Nhưng Thiên Cổ đã lên tiếng, sau này Tiên tộc nhất định sẽ tìm cách giết chết Tô Vũ.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ sẽ dùng phương pháp cực đoan, kể cả việc bắt cóc cha của Tô Vũ, bởi vì lúc này hắn đã không còn là trạng thái nuôi thả nữa, mà là chắc chắc phải giết.

Tô Vũ hiểu điều này, hắn nói: “Nếu phủ trưởng trở về Nhân cảnh, xin hãy chăm sóc phụ thân ta giúp ta. Tiên tộc và Thần tộc muốn đối phó với ta thì thủ đoạn tốt nhất chính là dụ ta ra! Trừ phụ thân ta thì Liễu Thành cũng cần ngài để ý hộ...”

Ngưu Bách Đạo gật đầu, “Yên tâm! Hạ Long Võ đang tọa trấn Đại Hạ phủ, Đại Tần vương cũng đã hạ lệnh không được rối loạn, ngươi yên tâm đi, tuy rằng Đại Tần vương rất ít tức giận, nhưng một khi nộ uy thì không ai dám làm trái ý hắn, nếu không sẽ bị trừng phạt rất nặng!”

“Vậy là tốt rồi!”

Bình Luận (0)
Comment