Một lát sau, Ngô Lam tò mò nhìn khắp nơi, rồi nói với Ngô Kỳ: “Tỷ, ta muốn đi xử lý chút việc...”
“Hả?”
Ngô Kỳ ngạc nhiên, ngươi muốn làm gì?
“Lập tức quay lại liền!”
Ngô Lam không giải thích, gia hỏa Tô Vũ vừa truyền âm hẹn gặp mình, sao gia hỏa này lại ở đây?
À, Tinh Hồng cổ thành ở ngay trước mặt, hắn ở phụ cận cũng là bình thường.
Ngô Kỳ vội nhắc nhở: “Đừng chạy lung tung, không phải ngươi nói muốn tới Tinh Hồng cổ thành sao?”
“Đúng vậy, đợi lát nữa rồi đi, ta sẽ trở về ngay thôi!”
“Ngươi...”
Lời còn chưa dứt thì Ngô Lam đã chạy, Ngô Kỳ thầm mắng một tiếng, tiểu muội này chẳng nghe lời chút nào!
Nàng nhanh chóng đuổi kịp, tự trách mình không nên chiều muội muội quá.
Lẽ ra lần này không nên cho nha đầu ấy tới đây.
Phía trước, Ngô Lam chạy rất nhanh, nàng không ngốc, bình thường sẽ không chạy loạn, nhưng không phải Tô Vũ ở gần đây sao?
Người ngoài không biết tần suất truyền âm của nàng.
Vả lại nếu là người xấu thì kẻ kia có cần giả mạo Tô Vũ để dụ nàng không?
Còn chẳng bằng giả mạo Tô Vũ để dụ dỗ Ngô Gia!
Nàng và Tô Vũ không quá thân thiết, đúng, không thân đâu, người ngoài không biết bọn họ là bạn, tuy rằng nàng thuộc viện nghiên cứu Nguyên Thần, nhưng chỉ làm nghiên cứu, không giao lưu gì!
Trong lòng Ngô Lam miên man suy nghĩ, sau đó nhanh chóng biến mất.
Tô Vũ chờ ở nơi xa, không bảo nàng đến Tinh Hồng cổ thành, lúc này đến cổ thành cũng không tốt, dễ bị người theo dõi, không cần thiết.
Còn vị hộ đạo giả Nhật Nguyệt kia, Nhật Nguyệt có thể tính là cường giả sao?
Không đến cao trọng thì không tính!
Kẻ đó mới chỉ là Nhật Nguyệt nhất trọng, Tô Vũ còn không biết là ai, không biết từ đâu ra, hiển nhiên không để đối phương vào mắt.
. . .
Ảo cảnh hiện ra.
Hư không xuất hiện hình chiếu!
Ngô Lam mới vừa chạy được một đoạn, trước mắt đã xuất hiện bộ dáng Tô Vũ, phía sau, mấy người Ngô Kỳ còn đang đi theo, khoảng cách không xa.
Có cường giả Nhật Nguyệt nhất trọng đang âm thầm theo sát, Ngô Kỳ biết đây là hộ đạo giả mà Đại Hạ phủ an bài cho các nàng nên nàng không quá để ý.
Giờ phút này, hộ đạo giả kia không cảm nhận được bất cứ vấn đề gì.
Kẻ đó chỉ bực mình vì phải chạy theo mấy nha đầu đi khắp nơi, chạy cái gì mà chạy, sao không đến thẳng Tinh Vũ phủ đệ đi?
. . .
“Tô Vũ?”
Ngô Lam nhìn thấy Tô Vũ, không nhận ra đó chỉ là hình chiếu, nàng vui mừng nói: “Nghe tin ngươi trọng thương sắp chết, ta liền biết ngươi không thể chết được! Ngươi chính là thiên tài hơn ta 33 điểm khi thi khảo hạch cao đẳng...”
Tô Vũ cạn lời, hắn nhắc nhở: “Ta nhớ rõ mình được 897 điểm, ngươi được 835 điểm, ta hơn ngươi 62 điểm lận!”
Nàng thông minh hơn rồi!
Còn biết giả vờ để thử thật giả!
Ngô Lam không thèm để ý: “Nói bừa thôi mà, quả nhiên lòng dạ ngươi hẹp hòi, cao hơn ta bao nhiêu điểm mà vẫn nhớ rõ.”
“...”
Tô Vũ cạn lời, nói vớ vẩn!
Khảo hạch cao đẳng đấy, nó quan trọng cỡ nào, còn chưa đến hai năm, ta có thể quên sao?
Đó chính là thời điểm mộng tưởng của ta cất cánh, rất quan trọng!
Lúc đó ta thi được hạng nhất, chẳng lẽ ta không được phép nhớ rằng mình cao hơn hạng hai bao nhiêu điểm sao?
Còn hạng ba... Xin lỗi, ta quên rồi, ta chỉ nhớ mỗi hạng hai, cũng chỉ muốn nhớ rõ ta lợi hại hơn hạng hai bao nhiêu, còn hạng ba thì có quan hệ gì đến ta.
Cũng như hạng hai chỉ nhớ hạng nhất cao hơn bao nhiêu điểm, hiếm khi quan tâm đến hạng ba, bởi vì hơn hạng ba cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Ngô Lam xác định thân phận Tô Vũ xong, nàng mới hỏi: “Sao ngươi đến đây?”
“Gặp ngươi!”
“Nghiên cứu công pháp xong chưa?”
“Chưa.”
“Vậy ngươi gặp ta làm gì?”
“...”
Đúng là không thể giao lưu với nữ nhân này!
Thôi, vào thẳng chủ đề cho nhanh, Tô Vũ hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Gặp ngươi!”
“...”
Tô Vũ bất lực, rất muốn trả lại câu nói ban nãy cho nàng, kết quả Ngô Lam lại nói tiếp: “Đến thông báo nghiên cứu của ta có thành quả rồi, nhưng hiện giờ ta cần đại lượng Thiên Hà cát để làm nghiên cứu, cho nên đừng hỏi ta có đi Tinh Vũ phủ đệ hay không, chắc chắn ta phải đi! Đừng bảo là nhờ người mang ra, ai biết kẻ được nhờ có chết bên trong hay không, cho nên ta muốn đích thân đi vào thu hoạch.”
Xem ra không phải nàng tùy tiện muốn đi, mà là đã có suy tính rõ ràng.
Tô Vũ ngoài ý muốn: “Nghiên cứu?”
“Đúng vậy!”
“Đại Hạ phủ cho ngươi danh ngạch à?”
“Không, ta đi cùng Đại Minh phủ, Đại Minh phủ có danh ngạch, người đi lại không nhiều, ta lấy của Đại Hạ phủ làm gì, lần này Đại Minh phủ lấy được 20 danh ngạch, cho ta một cái thì làm sao?”
Đại Minh phủ toàn cá ướp muối, lười ra ngoài, ta tự nguyện đi, bọn họ đều rất vui vẻ, chẳng ai thèm tranh với ta.
Hắn nhíu mày nói: “Ngươi muốn tới Tinh Vũ phủ đệ làm nghiên cứu? Vậy...”
Phiền toái thật!
“Không thì để ta lấy Thiên Hà cát ra cho ngươi.”
“Không cần!”
Ngô Lam cự tuyệt: “Kỳ thật ta muốn xem nơi sản sinh ra Thiên Hà cát, bao gồm cả quá trình hình thành của nó! Thiên Hà cát có tác dụng tinh luyện, nhưng Khổng lão sư chưa từng đến Tinh Vũ phủ đệ, nàng cũng không biết vì sao lại có hiệu quả như vậy, ta cảm thấy nhất định phải có nguyên nhân và nguồn gốc! Những người khác đều là loại thất học qua loa đại khái, cho nên ta phải tự mình đi xem!”
Tô Vũ đau đầu!
Ngươi muốn đi xem nguyên nhân?
Xem nơi sản sinh?
Một nhà nghiên cứu muốn đi tìm ra nguyên nhân Thiên Hà cát có hiệu quả tinh luyện ý chí lực, đây dĩ nhiên là lý do cực kỳ chính đáng. Nếu ta đây không cho ngươi đi, có phải ngươi sẽ đánh chết ta hay không?
Khó trách Ngô gia không ngăn cản!
Nếu nàng không đi, người ngoài chưa chắc đã có thể tìm ra đầu mối, lần này có lẽ mục đích chủ yếu của Ngô gia, thậm chí là Đại Minh phủ đều là vì nàng, bởi vì nếu có thể tìm ra nguyên nhân, tiến hành phỏng chế Thiên Hà cát, lợi ích thu về sẽ cực lớn.
Tiền đề là Đại Minh phủ biết nàng đang nghiên cứu hạng mục đó.
Tô Vũ càng đau đầu hơn.
“Vậy ngươi không đi được không?”
“Không đi?”
Ngô Lam kỳ quái nhìn hắn: “Sao lại không đi? Ta muốn đến nơi sản sinh nghiên cứu, chắc chắn phải tự mình đến, chẳng lẽ để ngươi đi thay? Ngươi đâu hiểu phương diện này!”
Tô Vũ hết chỗ nói rồi.
Nói thật, hắn cảm thấy nếu Ngô Lam không đi thì sẽ hối hận, nếu đi thì có khi sẽ chết, bất quá có đôi khi việc sống hay chết chẳng còn quan trọng đối với một nhà nghiên cứu nữa.
Vấn đề là giờ phiền toái rồi!
Tô Vũ vừa muốn nói gì đó, Ngô Lam đã giành nói trước: “Ngươi định khuyên ta đừng đi, sau đó giả mạo ta đấy à? Nếu vậy thì ngươi biến thái quá!”
“...”
Sắc mặt Tô Vũ trở nên cổ quái, ngươi… bị hack à?
Sao chỉ số thông minh bỗng tăng lên thế?
Thực ra Ngô Lam không ngốc, nàng có chỉ số thông minh cực cao, chỉ có điều EQ quá thấp mà thôi, nàng mà ngốc thật thì đã chẳng thi được đến 835 điểm.
Nhưng hiện giờ nàng đã nói huỵch toẹt ra rồi, Tô Vũ đành phải chối ngay: “Sao có thể? Ta là loại người ấy sao? Ta là bá chủ một phương, ngươi nghĩ gì đấy! Ta chỉ trùng hợp gặp ngươi, muốn nói chuyện vài câu mà thôi!”
Ngô Lam nghe vậy liền đáp: “Vậy thì tốt! Đúng rồi, ngươi có thể giả mạo Bạch Tuấn Sinh! Hắn cũng đi, như vậy còn có thể đi cùng sư phụ ngươi, thực lực hắn yếu ớt, chẳng có tài gì, đi cũng vô dụng! Ta cũng có thể đi theo, bởi vì đều là người Đại Minh phủ, ngươi có thể âm thầm hộ tống ta, tỷ của ta không đáng tin cậy, nàng muốn hộ tống ta, nhưng ta cảm thấy nàng quá yếu, ngươi đưa ta đến nơi sản sinh Thiên Hà cát là được...”
“...”
Má nó!
Sao lại thành ngươi lên hết kế hoạch hết vậy?
Tô Vũ muốn hộc máu!
“Không được, ta...”
“Cái này gọi là bóng đen dưới đèn, hiểu không? Ngươi từng giả mạo người Đại Minh phủ rồi, lần này chắc chắn không ai tin ngươi giả mạo người Đại Minh phủ nữa! Đừng giả mạo Thôi Lãng là được, mọi người đều biết ngươi từng giả mạo hắn, tuy rằng hiện tại không ai tin, nhưng mọi người vẫn sẽ chú ý đến hắn ta!”
“...”
Tô Vũ cổ quái hỏi: “Gần đây ngươi ăn cái gì đặc biệt à?”
“Không, ăn cơm bình thường mà.”
“Thật không?”
Tô Vũ kinh ngạc, không ăn gì mà sao chỉ số thông minh tăng lên đột biến thế?
Lần trước hắn giả mạo Bạch Tuấn Sinh, đúng là không có nhiều người biết, người biết đều là người Đại Minh phủ, đương nhiên mấy người Hạ Hổ Vưu thì có biết.
Vậy mà Ngô Lam lại bảo mình giả mạo Bạch Tuấn Sinh!