Tô Vũ trầm tư, Ngô Lam nhìn quanh một hồi, bỗng nhiên lên tiếng: “Ngươi thật biến thái, chắc chắn ngươi muốn đánh ngất ta rồi giả mạo ta! Cảm thấy thân phận ta dễ giả mạo, bằng không vì sao tỷ của ta chạy theo sau nhưng đến giờ vẫn chưa đuổi kịp? Tên biến thái! Không ngờ ngươi lại là loại người như vậy.”
“...”
Má nhà ngươi!
Tô Vũ xua tay, vội giải thích: “Đừng nói hươu nói vượn, làm gì có chuyện đó. Hiện tại thân phận ta rất đặc thù, không tiện gặp các ngươi, cho nên ta đã làm ra một Ngô Lam giả để lừa dối tỷ ngươi rồi. Mà ngươi vẫn cảm thấy không thể không đi à?”
“Đương nhiên, trừ phi ngươi có thể phá giải bí mật Thiên Hà cát cho ta.”
“Ngươi có nắm chắc là tìm ra được nguyên nhân không?”
“Không biết, nhưng ta muốn đi thử xem!”
Ngô Lam lộ vẻ hưng phấn: “Hơn nữa Tinh Vũ phủ đệ tồn tại từ thời đại thượng cổ, có rất nhiều thứ đáng giá nghiên cứu! Nhân tộc khuyết thiếu những tư liệu như này, ta muốn đi thu thập một ít tư liệu ở đó.”
“Ngươi quá yếu...”
“Sáng nghe đạo, chiều chết cũng không tiếc!”
“...”
Tô Vũ nhíu mày, nghiêm túc thật à?
Hắn nhìn Ngô Lam, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi cảm thấy đây là đạo của ngươi ư?”
“Đương nhiên!”
Ngô Lam nghiêm túc nói: “Từ nhỏ ta đã đi theo đạo nghiên cứu, khi ta còn chưa vào học phủ cao đẳng, mới ở học phủ trung đẳng, ta đã làm trợ lý cho nghiên cứu viên rồi, ta lợi hại hơn ngươi, từ nhỏ ta đã làm nghiên cứu! Trừ chiến lực không bằng ngươi, điểm nào ta cũng hơn ngươi! Tô Vũ, chẳng lẽ ngươi không thừa nhận sao?”
Tô Vũ trả lời có lệ: “Ừ ừ, nhưng ta có thể một quyền đánh khóc ngươi!”
“Thô lỗ!”
Ngô Lam mắng một tiếng, chỉ biết đánh người. Mãng phu, đại mãng phu!
“Dù sao ngươi cũng đừng hòng giả mạo ta, bằng không chờ ngươi ra ngoài, ta sẽ tuyên bố cho khắp thiên hạ biết ngươi là tên biến thái!”
“...”
Tô Vũ khóc không ra nước mắt!
Bình thường ngươi ngốc lắm mà!
Hôm nay ta còn chưa lên tiếng, sao ngươi đã đoán được ta muốn làm gì, sao lúc nên ngốc lại không ngốc đi?
Ngươi không biết ngươi như vậy rất đáng ghét sao?
Ngô Lam lại nói: “Tìm Bạch Tuấn Sinh đi, hắn dễ giả mạo hơn ta, trông như thằng ngốc ấy, cái gì cũng không biết, tới đây dạo chơi tí thôi còn phải để Bạch lão sư bảo hộ hắn. Ngươi đánh ngất hắn, tùy tiện ném đâu đó cũng được, hắn không biết đâu, có khi còn nghĩ mình đã đến đúng chỗ rồi cũng nên!”
Tô Vũ hết chỗ nói rồi.
“Ta không định đi Tinh Vũ phủ đệ!”
“Thế tùy ngươi, ngươi không còn việc gì thì ta đi đây! Đừng có ý đồ với ta, ta còn phải làm nghiên cứu, ta cho ngươi biết, nghiên cứu của ta mà thành công thì ta chính là nghiên cứu viên đệ nhất thiên hạ!”
Tô Vũ cạn lời, lời ta muốn nói đều bị ngươi giành nói hết.
Mọe.
Lúc trước ngươi giả ngu với ta đúng không? Tại sao ở thời khắc mấu chốt lại không ngốc tiếp?
“Khi Bạch Tuấn Sinh xuất phát, cha hắn sẽ đi cùng hắn, cha hắn mới Lăng Vân, ngươi đánh ngất hắn thì ông ta cũng không biết đâu! Trực tiếp giả mạo trước mặt ông ta cũng được!”
Ngô Lam lại nói: “Còn phương án khác thì ngươi đừng nghĩ nữa, không thì ta sẽ rêu rao cho thiên hạ biết ngươi là tên biến thái!”
Ngươi phắn đi!
Tô Vũ vô cùng buồn bực.
Nữ nhân này quấy rầy kế hoạch của ta, quả nhiên nữ nhân không đáng tin cậy, hừ!
Bạch Tuấn Sinh à?
Tô Vũ tự hỏi, Ngô Lam lại nói: “Thế ta đi đây, còn nữa, Tô Vũ... Ngươi thật sự rất biến thái!”
Dứt lời, Ngô Lam liền nhanh chóng bỏ chạy.
Tô Vũ buồn bực!
Ngươi mới là đồ biến thái!
Ta còn chưa nói gì, toàn là ngươi nói, nha đầu Ngô Lam này trước đây hưởng ké quá nhiều truyền thừa chi hỏa của hắn hay sao mà chỉ số thông minh tăng lên rồi, ngươi kế thừa chỉ số thông minh của ta đấy à?
Nghe có vẻ hợp lý, quả nhiên vẫn phải dựa vào ta, bằng không, ngươi nghiên cứu cái rắm!
Thiên Hà cát... Tinh luyện ý chí lực... Tìm nguồn gốc...
Ngô Lam nói đây là đạo của nàng, Tô Vũ tin hay không tin cũng không quan trọng, vấn đề là người ta đi tầm đạo, nếu không cho nàng đi thì đó chính là cắt đứt tiền đồ của nàng. Ngô Lam chắc chắn sẽ kết thù.
Xoa xoa đầu, hư ảnh Tô Vũ dần biến mất.
Mất công tính toán một hồi!
Quả nhiên, đừng nên khinh thường nữ nhân, tránh cho ngày nào đó bị té ngã.
. . .
Cùng lúc đó, Ngô Lam nhanh chóng chạy ra khỏi ảo cảnh.
Nháy mắt, nàng đã xuất hiện trước mặt Ngô Kỳ.
Ngô Kỳ cả giận quát: “Đã bảo ngươi đừng chạy loạn mà ngươi còn chạy, ngươi muốn làm gì? Sao lại không nghe lời như vậy, lần này đừng đi nữa, ta không muốn đi chịu chết!”
“Tô Vũ nên giả mạo thành tỷ tỷ mới phải!”
Ngô Lam mắng thầm trong lòng, gần đây tỷ tỷ thật lắm lời.
Còn lý do Tô Vũ tìm mình, Ngô Lam cảm thấy chắc chắn nàng đoán không sai, tên kia không biết xấu hổ như vậy, bỗng nhiên tìm nàng lúc này, có lẽ là muốn ngụy trang thành nàng, thật không biết xấu hổ!
Về phần Tô Vũ có tìm Bạch Tuấn Sinh hay không thì nàng mặc kệ, dù sao nàng cũng sẽ tiến vào Tinh Vũ phủ đệ, nàng đi vì mục đích nghiên cứu, không đi không được, dù có đúng hay không thì cứ phải cắt đứt ý đồ của Tô Vũ trước đã.
Chỉ cần nàng có thể tìm ra biện pháp Thiên Hà cát lột xác, hoặc là phát hiện điều gì đó khác, Ngô Lam cảm thấy sớm muộn gì danh tiếng của mình cũng sẽ lớn hơn Tô Vũ.
Đương nhiên ý tưởng này có vẻ viển vông, bởi vì hiện tại Tô Vũ đã nổi tiếng khắp vạn giới, bất quá nàng chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.
. . .
Tô Vũ thở dài một tiếng.
Hắn cảm thấy hết sức bất đắc dĩ.
Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng hắn nhanh chóng biến mất ngay tại chỗ, cuộc sống này khó khăn quá.
Một lát sau, hắn đã nhìn thấy Bạch Tuấn Sinh.
Dưới sự dẫn dắt của cha hắn, gia hỏa này đang chém giết yêu thú. Bạch Tuấn Sinh chỉ là Đằng Không tam trọng mà cũng dám đi Tinh Vũ phủ đệ, không biết là ai cho hắn dũng khí, không, phải nói là Đại Minh phủ lười đến mức không tưởng. Vậy mà lại cho Bạch Tuấn Sinh danh ngạch!
Lần này Đại Minh phủ được phân không ít, có tận 20 suất.
Kết quả bọn họ phung phí thế này đây!
“Bạch Tuấn Sinh...”
Lần trước đã giả mạo hắn một lần rồi, lần này tiếp tục ư?
Tô Vũ đau đầu!
Thôi, cũng được mà, ta đã có kinh nghiệm giả mạo Bạch Tuấn Sinh rồi, lần giả mạo trước chưa làm ngươi nổi danh, lần này ngươi sẽ nổi danh!