Đúng lúc này.
Tổng bộ Liệp Thiên các.
Có người trầm giọng nói: “Gần nhất bên chỗ Bạch Tuấn Sinh và Ngô Kỳ đều có dao động, không biết có phải là Tô Vũ hay không.”
“Tiếp tục tra, nhìn chằm chằm bọn họ!”
“Rõ!”
Sau đó, một vị trưởng lão vô diện rời đi, trong đại điện, mấy tôn kim diện vô địch an tĩnh một hồi, có người lên tiếng: “Quả nhiên Tô Vũ vẫn động tâm, các ngươi nói xem, hắn sẽ giả mạo ai?”
“Ngô Kỳ? Hay là Bạch Tuấn Sinh? Hay là hai nha đầu khác?”
“...”
“Khó nói lắm, trong tình huống bình thường thì Bạch Tuấn Sinh thích hợp hơn, nhưng là Tô Vũ thì chưa chắc, hắn không để ý mặt mũi, có khi giả mạo nữ tử không đáng chú ý cũng là chuyện bình thường.”
“Suy nghĩ táo bạo thật!”
“Vẫn là lâu chủ Nam lâu nghĩ chu đáo. Lập tức sai người giám sát tất cả Nhân tộc, không cần quá rõ ràng, cảm thụ không gian dao động là được, quả nhiên Tô Vũ vẫn lộ ra đuôi cáo, ta hoài nghi hắn đang giả vờ bị thương!”
“Cũng chưa chắc đó nhất định là Tô Vũ, nhưng quả thật phải chú ý mấy người kia!”
“Không sai!”
“...”
. . .
Rời khỏi khu vực gần Bạch Tuấn Sinh.
Trong lòng Tô Vũ có chút khác thường, dường như có bóng ma bị giải trừ.
Tô Vũ nhíu mày, thật sự bị theo dõi ư?
Không đến mức đó chứ!
Nếu có kẻ nhìn chằm chằm mình, mình có thể cảm nhận được một chút, nhưng hiện tại hắn lại không cảm nhận được gì, có phải là hắn đang tự mình dọa chính mình hay không?
Tô Vũ hít sâu một hơi, có lẽ ta chỉ đang hù dọa bản thân mà thôi.
Có điều đúng là vẫn nên từ bỏ!
Có cảm giác quá nguy hiểm!
Chủ yếu là khi Bạch Tuấn Sinh và Ngô Lam vừa nhìn thấy hắn, suy nghĩ đầu tiên đều là mình muốn giả mạo bọn họ, tâm tình Tô Vũ không tốt, chẳng lẽ toàn thế giới đều biết Tô Vũ hắn muốn giả mạo người khác sao?
Má nó!
Ta đang bị trọng thương đấy!
Vì sao các ngươi còn nghĩ thế về ta?
Còn nữa, lão Quy nói Hợp Đạo có thể nhìn thấu quá khứ tương lai, lúc trước Tô Vũ cảm thấy sẽ không ai làm vậy, nhưng giờ thì khó nói, biết đâu Thiên Cổ lại âm thầm ẩn núp ở xung quanh.
Vẫn nên cẩn thận thì hơn!
Tô Vũ du đãng tới một vùng biển, ở đó có người kết bè kết đội đi sâu vào Tinh Thần Hải, từ xa Tô Vũ đã nghe có người nói: “Lần này chúng ta phải thử đi thông đạo đặc thù! Chưa chắc đã không có cơ hội tiến vào! Không đến được Tinh Vũ phủ đệ thì cả đời chỉ là phế vật rác rưởi!”
“Đúng vậy, đừng bỏ lỡ cơ hội lần này! Lần này tuy các tộc có rất nhiều cường giả vào đó, nhưng bọn họ chỉ muốn đến tầng 7, 3 tầng dưới thì không ai để ý, chúng ta tiến vào rồi ở 3 tầng dưới là được!”
Một đám gia hỏa tiểu tộc.
Ánh mắt Tô Vũ lóe sáng, ngay sau đó hắn biến mất tại chỗ.
Một lát sau, ngay dưới mí mắt đám cường giả tiểu tộc này, Tô Vũ lặng yên xé nát thân thể một đầu Thiết Dực điểu, biển ý chí bị Cục lông nhỏ nuốt vào bụng.
Tô Vũ lấy tinh huyết, nhanh chóng xem xét ký ức.
Dù ở ngay trước mặt đám người đó thì cũng không có ai cảm nhận được điều dị thường, một đám cường giả tiểu tộc lâm thời kết nhóm, chủ yếu là Đằng Không Lăng Vân, không có Sơn Hải nào.
Hiện giờ Tinh Thần Hải có hàng ngàn hàng vạn tiểu đoàn đội như vậy!
Dù vạn tộc muốn theo dõi, chẳng lẽ có thể nhìn chằm chằm toàn bộ chiến trường Chư Thiên?
Tô Vũ nhanh chóng thay thế đầu Thiết Dực điểu ấy, hắn thay thế đối phương theo bản năng, bởi vì hắn rất quen thuộc với chủng tộc này.
Biển ý chí đối phương vẫn còn tồn tại, đang ở trong bụng Cục lông nhỏ.
Tô Vũ từ trong trí nhớ tra xét ra lai lịch đối phương, một lát sau, Tô Vũ thử nhét biển ý chí của đối phương vào “Văn minh chí”.
Hắn hoảng hốt một chút!
Trước mắt tối sầm, hắn nhìn thấy… rất nhiều, rất rất nhiều.
Lần trước khi xem ký ức thông qua Cục lông nhỏ, hắn nhìn thấy Cục lông lớn nhà nó cho nên mới bị đánh gãy nửa chừng.
Hơn nữa Cục lông nhỏ rất đặc thù, không thể xem rõ ràng, nhưng bây giờ thì hắn có thể nhìn cực kỳ rõ nét cuộc đời của đầu Thiết Dực điểu kia.
Tô Vũ nhìn thấy quá khứ của đối phương.
Đó là một thế giới không lớn, một đầu Thiết Dực điểu sinh tồn cùng vô số Thiết Dực điểu khác, giãy giụa cầu sinh.
Chủng tộc Thiết Dực điểu có nền văn minh rất thấp.
Phụ thuộc Thần tộc, vẫn luôn chinh chiến vì Thần tộc, trong Thiết Dực điểu giới có Thần tộc tồn tại, chỉ là vài vị Thần tộc Nhật Nguyệt, nhưng như vậy đã đủ để trở thành chúa tể của toàn bộ Thiết Dực điểu tộc.
Con chim bị Tô Vũ bắt được này không có lai lịch to tát gì, chinh chiến vài năm ở chiến trường Chư Thiên vì Thần tộc, sau đó bị Trấn Ma quân đánh tan binh đoàn Thần tộc đó, con chim này không muốn trở về nữa, may mắn không chết, nó bắt đầu một mình du đãng chư thiên.
May mắn sống được đến tận bây giờ.
. . .
Ký ức khá rõ ràng.
Hoặc có thể nói đó không phải ký ức, văn minh chí nhìn trộm quá khứ đối phương không phải nhờ thủ đoạn ký ức, mà là có quan hệ với thời gian.
Thời Gian sư!
Tô Vũ thầm lẩm bẩm, văn minh chí, hai chữ văn minh ấy làm hắn một lần nữa ý thức được rằng quyển sách của mình thật sự tà môn, khó trách sẽ bị huyết kiếp ngăn cản.
Lúc này, trong cuốn sách, một tờ trong đó được thắp sáng lên.
Một trang sách xuất hiện một vài chữ.
“Thiết Dực điểu, Lăng Vân nhất trọng (không hoàn thiện)...”
Không còn gì nữa, ghi chép không đầy đủ chút nào.
Mà văn minh chí cũng không cường hóa thêm, nhưng Tô Vũ lại hiểu được nhiều điều, có lẽ nó yêu cầu thi thể hoàn chỉnh, kể cả tinh huyết, thân thể và tất cả bên trong.
Tô Vũ chỉ dùng văn minh chí cắn nuốt biển ý chí đối phương, cho nên có vẻ không quá hoàn thiện.
Lăng Vân nhất trọng!
Tô Vũ còn đang hấp thu tiêu hóa, phía sau, một đầu Hắc Vĩ Huyền Điêu thanh âm bén nhọn nói: “Dực Phi, sao ngươi không nói gì?”
Dực Phi!
Tô Vũ biết đây là tên Thiết Dực điểu kia, lúc này, thanh âm hắn cũng có chút bén nhọn đáp: “Nói cái gì, vô số sinh linh mạo hiểm xông vào thông đạo đặc thù, không biết sẽ có bao nhiêu kẻ chết! Kẻ yếu như chúng ta có thể đi vào sao? Danh ngạch an toàn đều nằm trong tay đại tộc, chúng ta chỉ có thể xông vào thông đạo đặc thù... Thành công đi vào thì may mắn, không vào được thì chỉ có chết, chẳng có gì cần nói nữa cả!”
“Không thể nói như vậy, chúng ta là một đội, nên hợp tác thì hơn, Dực Phi, hợp tác thì mới có cơ hội, dù có người chết thì vẫn tốt hơn đơn đả độc đấu, đúng không?”
Trong đội ngũ, có sinh linh khuyên bảo.
Đừng oán giận nữa! Dù oán giận, đại tộc cũng sẽ không cho ngươi danh ngạch.
Tô Vũ âm trầm nói: “Ta hiểu! Yên tâm đi, chúng ta phải hợp tác, không thì ta tới đây làm cái gì? Nhưng đến lúc chết, ta không có hứng thành toàn ai, nếu ta chết thì ta sẽ tự bạo kéo theo vài tên!”
“Ai cũng nghĩ vậy cả, ngươi đừng nói nhiều!”
Hắc Vĩ Huyền Điêu nói một câu, cả đám sinh linh đều trầm mặc, không nói nữa, tâm trạng cả đám đều bi quan bất đắc dĩ, cùng với ghen ghét phẫn hận đối với đại tộc, vì sao không cho chúng nó cơ hội?
Tô Vũ thầm thở dài một tiếng, tính tới tính lui, cuối cùng vẫn lựa chọn đi thông đạo đặc thù.
Chủ yếu là cảm thấy có lẽ danh ngạch chính quy đã bị người theo dõi.
Mấy ngàn danh ngạch mà thôi!
Có khả năng chỉ có thông đạo đặc thù là đang tập trung mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn sinh linh cướp đoạt, lai lịch không rõ, rất nhiều chủng tộc, thế lực cường đại hơn nữa thì cũng không thể giám sát toàn bộ bọn họ.