Cùng lúc đó, ở nơi xa, trong lòng Tô Vũ cũng thấy kinh hoàng.
Bạch Tuấn Sinh vừa xuất hiện liền bị tấn công hòng dồn vào chỗ chết.
Đáng sợ!
Quả nhiên Nhân tộc đã bị theo dõi.
Nếu không chắc chắn sẽ phải thăm dò trước chứ không phải vừa thấy mặt đã hạ sát thủ, nếu mình ngụy trang thành Bạch Tuấn Sinh thì vừa rồi đã bị bại lộ, một khi bại lộ... Các tộc sẽ lập tức ra tay diệt sát hắn!
Mấy người Đạo vương không tiếp tục ra tay không phải vì sợ Nhân tộc, mà là một đòn vừa rồi đâm thủng thân thể Bạch Tuấn Sinh quá dễ dàng, đoán chắc hắn không phải Tô Vũ ngụy trang, vậy nên mới lựa chọn từ bỏ.
Giết Bạch Tuấn Sinh để rồi khai chiến với vô địch Nhân tộc là việc làm không có lời, Bạch Tuấn Sinh tính là cái gì?
Giết hắn có tác dụng quái gì?!
Bọn họ muốn giết Tô Vũ, nếu cái chết của Tô Vũ khiến bọn họ phải khai chiến cùng Nhân tộc... vậy thì khai chiến đi! Hiện giờ ba tộc Tiên Ma Thần đã cơ bản đạt thành nhất trí, giờ phút này, dồn sức đánh Nhân tộc không còn khó như trước.
Lúc trước thái độ Tiên tộc không rõ, Thần Ma liên thủ nhưng vẫn sợ Tiên tộc ở một bên chiếm tiện nghi.
Mà hiện tại thái độ Ma tộc cũng không rõ ràng.
Bởi vì Ma Hoàng bị thương, dẫn tới Ma tộc đang không ngừng nội chiến. Nếu không lần này Ma vương Ma tộc cũng ra tay, vậy tình thế của Nhân tộc sẽ càng khó khăn.
Tô Vũ âm thầm kinh hãi!
Đáng chết!
Đám khốn kiếp này quyết tâm muốn giết mình!
Ngay sau đó, thần văn chữ “Kiếp” bỗng nhiên nhảy lên dữ dội.
Tô Vũ giật nảy mình, vội áp xuống tất cả tâm tư, không ngừng suy nghĩ: “Mạnh quá, ta cũng muốn như thế...”
Đúng lúc này, trong hai con mắt hiện lên vô số nhân ảnh, quét qua đám cường giả tiểu tộc đang tụ tập một bên.
Mọi thân ảnh đều hiện ra ba bóng dáng trong con mắt ấy.
Quá khứ, hiện tại, tương lai!
Con mắt đảo qua, chỉ tra xét giản lược, sinh linh quá nhiều, không thể nhìn thấu hết, Thần tộc cũng không có nhiều tinh lực như vậy.
Đúng lúc ấy, Đạo vương bỗng nhiên đánh một chưởng về một phía, ầm một tiếng, hư không vỡ nát, một cường giả Nhật Nguyệt gào lên, từ hình người bỗng chốc hóa về nguyên bản thành một con gấu đen vô cùng lớn.
Gấu đen mới vừa hiện thân, ầm một tiếng, nó bị một chưởng đánh xuống, chết tươi ngay tại chỗ!
Tàn nguyệt rơi vỡ!
Bốn phía chìm trong yên tĩnh, vô số người muốn trốn chạy, lúc này Đạo vương bình thản cất tiếng: “Bổn vương không giết chóc lung tung, đây là Hắc Phong của Hùng tộc, từng âm thầm tàn sát một chi Phi Tiên Vệ của Tiên tộc, Tiên tộc đã truy nã gã từ lâu!”
Lời này vừa nói ra, trong hư không, một vô địch sắc mặt phức tạp mở miệng nói: “Đúng vậy, Hắc Phong là phản đồ của Hùng tộc ta, đa tạ Đạo vương giúp tộc ta thanh lý môn hộ!”
Quả thật Hắc Phong từng bị truy nã, nhưng không ngờ lần này gã lại trốn trong đám sinh linh muốn tiến vào Tinh Vũ phủ đệ từ lối đi đặc thù, càng không ngờ rằng gã lại bị Đạo vương phát hiện, một chưởng đập chết.
Hắc Phong khá giỏi che giấu, nhưng hiện tại đã thân tử đạo tiêu!
Phủ đệ còn chưa mở ra mà đã có Nhật Nguyệt bị giết!
. . .
Trong trận doanh Nhân tộc.
Đại Hạ vương trở về, sắc mặt lạnh nhạt nhìn thoáng qua phía Đạo vương, trầm ngâm như đang suy tư gì đó.
Bên cạnh, Đại Chu vương bỗng nhiên xuất hiện, nhẹ giọng nói: “Hợp Đạo chi nhãn!”
Đại Hạ vương khẽ gật đầu, nhẹ nhàng sờ đao bên hông, cúi đầu nói: “Giết Hợp Đạo Nhãn của hắn, hắn sẽ tự mình ra tay ư?”
“Khó!”
Đại Chu vương nhìn tứ phương, “Tuy Đạo vương yếu hơn ngươi, nhưng cũng không dễ đánh bại hắn, muốn diệt Hợp Đạo Nhãn trong tay hắn lại càng khó! Vả lại kéo dài quá lâu thì chúng ta sẽ bị vây giết.”
Đại Hạ vương trầm mặc, tay ấn đao chậm rãi buông lỏng: “Hợp Đạo Nhãn đã xuất hiện, bọn họ đang tìm Tô Vũ phải không?”
“Có lẽ vậy.”
Đại Chu vương thở dài, “Thiên Cổ đã ra mặt nói muốn giết hắn, Tiên tộc đương nhiên sẽ dốc hết sức lực, tuy rằng đến bây giờ Tô Vũ vẫn chưa hiện thân, nhưng có thể bọn họ đều cho rằng hắn đã tới rồi.”
Bọn họ đều hiểu Tiên tộc và Thần tộc tra xét tứ phương chính là để tìm Tô Vũ, giết Tô Vũ.
Hiện giờ gia hỏa này đừng hòng ra khỏi cổ thành.
Phiền toái rất lớn!
Đại Hạ vương không nói gì nữa, chỉ yên lặng nhìn mấy phương khác, tay cầm đao nắm chặt rồi lại buông lỏng mấy lần.
Như lời Đại Chu vương nói, một khi ông ra tay, chắc chắn sẽ bị vô địch hai tộc Tiên Thần liên thủ đánh giết.
Thế cục hiện giờ rất ác liệt!
Đại Tần vương nói không sai.
Khi thực lực Nhân tộc mạnh lên, quan hệ với Tiên tộc cũng không thể duy trì hữu hảo mặt ngoài nữa, hiện giờ đã tới mức xé rách thẳng mặt rồi.
Hiện tại Tiên tộc còn công khai nhằm vào Tô Vũ... Trên thực tế, một kích đánh trực tiếp vào Nhân tộc ban nãy đã không đơn giản chỉ là xé rách mặt nữa, đây là thái độ muốn liên hợp Thần Ma để diệt Nhân tộc.
Đạo vương cũng đang cho thấy thái độ này.
Liên minh Nhân Tiên hoàn toàn chia rẽ!
Bởi vì vừa rồi Đạo vương đã vận dụng Hợp Đạo Nhãn, Hợp Đạo Nhãn là tuyệt chiêu của Thiên Cổ, ông ta ra tay cũng đại biểu ý tứ của Thiên Cổ.
Phía sau Đại Hạ vương là mấy tôn vô địch Nhân tộc khác, giờ phút này, bọn họ đều lộ sắc mặt phức tạp.
Vốn dĩ bọn họ cực kỳ chán ghét Tiên tộc!
Nhưng Nhân tộc suy thoái, bọn họ cần phải liên hợp cùng Tiên tộc, duy trì liên minh để chống cự Thần Ma.
Cho nên những năm gần đây, dù hai bên xung đột thì cũng chỉ tiến hành âm thầm.
Trong đa số tình huống, Nhân tộc đều sẽ thoái nhượng một bước.
Bọn họ hy vọng liên minh này có thể duy trì lâu hơn.
Nhưng rõ ràng bây giờ đã không còn duy trì được nữa.
Trong lúc bọn họ đang tự ngẫm, thanh âm Đạo vương bỗng nhiên truyền đến: “Giao Tô Vũ ra đây, liên minh Tiên Nhân vẫn luôn vững chắc! Đây là ý của ta, cũng là ý của Hoàng, chư vị hãy suy xét đi!”
Đạo vương đứng nhìn từ xa, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
Vạn tộc rất khó tìm được Tô Vũ, nếu hắn còn ở trong cổ thành, vậy càng khó đối phó.
Nhưng Nhân tộc có thể bức bách giao Tô Vũ ra.
Bởi vì Nhân tộc còn rất nhiều mối liên hệ với Tô Vũ.
Phụ thân hắn ở Nhân tộc, lão sư hắn ở Nhân tộc, bằng hữu hắn cũng ở Nhân tộc.
Đôi khi Tô Vũ sẽ trộm gặp mấy người Liễu Văn Ngạn, có lẽ Nhân tộc cũng biết đến, tỉ như lần trước, khi hắn đi gặp Liễu Văn Ngạn thì có thể Đại Tần vương đã biết.
Nhưng ông không quản.
Nếu muốn bắt Tô Vũ, Nhân tộc vẫn có cơ hội rất lớn.
Đạo vương vừa dứt lời, bỗng nhiên ông ta biến sắc.
Một tòa cổ thành khổng lồ đột ngột giáng xuống!
Cổ thành dừng trên không, có tiếng người cười vang cất lên: “Chư vị không đợi ta mà đã tùy ý mở ra vòng trong Tinh Vũ phủ đệ, đây là không để liên minh thánh thành vào mắt sao?”
Trong hư không, một người hiện ra, bạch y như tuyết.
Một bảo tọa huyền phù trong không trung, đó là Tô Vũ!
Sắc mặt “Tô Vũ” hơi tái, tử khí tràn ngập, có điều thoạt nhìn thì thân thể đã khôi phục không tệ, hắn nhìn tứ phương, ngay sau đó, từng tòa cổ thành xuất hiện.
Toàn bộ thiên địa tràn đầy cổ thành.
“Tô Vũ” cười nhạt, “Các ngươi cho rằng ta đã chết, hay là cảm thấy liên minh thánh thành không lên được mặt bàn?”
Ánh mắt Đạo vương biến ảo, trong mắt bùng nổ thần quang nhìn về phía đối phương.
Giờ phút này, cự nhãn trong tay ông ta cũng nhìn về phía bên kia.
Nhưng cổ thành tràn đầy tử khí, những người này không dám xâm lấn cổ thành để tránh bùng nổ đại chiến.
Bọn họ đều nhìn về phía Tô Vũ trọng thương hấp hối trong lời đồn.
Khí tức hắn hơi hỗn độn, nhưng có vẻ đã khôi phục không ít.
Trong không trung, người ngụy trang thành Tô Vũ dĩ nhiên chính là Lưu Hồng.
Ánh mắt Lưu Hồng mang theo ý cười, có vẻ ngỗ ngược, còn có một chút khinh thường, gã nhìn tứ phương, cười thâm sâu nói: “Thế nào? Ta còn sống khiến chư vị sợ hãi à? Vừa rồi hình như ở đây sắp đại chiến... Vì sao không tiếp tục?”
“Tô Vũ!”
Đạo vương nhìn về phía hắn, đạm mạc nói: “Việc ngươi đúc tà binh còn chưa tìm ngươi tính sổ đây, vậy mà ngươi còn dám xuất hiện!”