Lưu Hồng cười nghiền ngẫm, “Đạo vương, ngươi đừng bày bộ mặt đó ra với ta! Tên khốn nhà ngươi và lão già Thiên Cổ chết tiệt kia muốn giết ta thì dứt khoát chút đi, tới đây, ta chờ các ngươi giết ta này! Chỉ sợ... Ngươi không dám!”
“Làm càn!”
Đạo vương quát lớn, hư không chấn động.
Sóng âm cường đại rung chuyển tứ phương.
Lúc này, trên bầu trời cổ thành, nguyên khí bạo động nháy mắt giáng xuống Lưu Hồng.
Trong lòng Lưu Hồng đã kinh sợ muốn chết, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ trấn tĩnh, hắn cười lạnh, ra vẻ khinh miệt, “Thật to gan, xem ra Tiên tộc muốn khiêu chiến liên minh thánh thành ta! Dám chủ động tập kích ta... Đại nhân, xin hãy ra tay!”
Vừa dứt lời, một quyền cường đại lao về hướng Tiên tộc!
Ngay sau đó, một tượng đá phá không lao đến, xé rách hư không, lạnh nhạt nói: “Tiên tộc to gan, chết đi!”
Oanh!
Đại chiến bùng nổ, trong chớp mắt Đạo vương và Tinh Hồng đã giao thủ mười mấy chiêu, ầm một tiếng, Đạo vương bay ngược, ho ra máu, phía Tiên tộc lập tức có 3 Tiên vương bay lên.
Tinh Hồng lạnh nhạt liên tiếp ra quyền, đánh vỡ hư không!
Vừa đánh Tinh Hồng vừa quát: “Tiên tộc, các ngươi muốn khai chiến với chúng ta sao?!”
Trong hư không, vô số hư ảnh tượng đá xuất hiện.
Phía sau, Đạo vương ho ra máu, ông ta không nói gì, chỉ yên lặng đánh giá khắp nơi, kẻ trong thành kia chính là Tô Vũ sao?
Tô Vũ có ở ngoài thành không?
Tinh Hồng ra tay không có nghĩa Tô Vũ nhất định ở trong thành, cũng có khả năng hắn đang ở ngay bên ngoài này.
Cự nhãn trong tay ông ta nhanh chóng tra xét tứ phương, ngay sau đó, bên tai Đạo vương vang lên thanh âm Thiên Cổ: “Không ai gánh tử khí!”
Tinh Hồng ra tay thì chắc chắn phải có kẻ khác thừa nhận rất nhiều tử khí, dù Tô Vũ có biện pháp giải quyết thì cũng không thể làm trong âm thầm được. Huống chi hiện giờ có một đám vô địch và 2 vị Bán Hoàng đang nhìn chằm chằm, đối phương khó mà giấu diếm.
Thế nhưng rất rõ ràng là trong trận doanh Nhân tộc hay trong đám tạp nham bên ngoài đều không xuất hiện người có tử khí tràn lan.
Vậy nghĩa là gì?
Nghĩa là Tô Vũ không ẩn trốn trong những người này.
Còn Tô Vũ trong thành có phải là thật hay không? Bởi vì bọn họ không thể tùy ý tra xét cổ thành, vậy nên khó phân biệt thật giả.
Nhưng có thể xác định một điều, Tô Vũ không có trộn lẫn ở trong đám người bên ngoài cổ thành.
Ít nhất, Tô Vũ không ở trong phạm vi trăm dặm quanh đây.
Vậy nghĩa là phán đoán của bọn họ đã sai lầm, có khả năng Tô Vũ sớm phát hiện nguy cơ, thế nên hắn không giở trò ngụy trang thành kẻ khác như mọi lần.
. . .
Trong Tinh Hồng cổ thành.
Phủ thành chủ.
Sắc mặt lão gia tử Bạch gia tái nhợt, Dương khiếu không ngừng hấp thu tử khí, tiêu ma sinh khí trong Dương khiếu của ông.
Hiện tại Tinh Hồng đang ra khỏi thành, thế nên mỗi thời mỗi khắc ông đều phải gánh chịu đại lượng tử khí dũng mãnh tràn vào.
Quả thật giờ phút này người thừa nhận tử khí không phải Tô Vũ, mà là lão gia tử Bạch gia.
Nhưng Tinh Hồng không thể ra khỏi thành quá lâu!
Nếu quá lâu, ông sẽ không chịu đựng nổi.
Ông không giống Tô Vũ, Tô Vũ dùng Dương khiếu hấp thu tử khí chỉ là biện pháp thêm vào, còn chủ yếu vẫn là dựa vào nghịch chuyển, ông không được như vậy, ông chỉ có thể dựa vào Dương khiếu để hóa giải.
Lão gia tử ngẩng đầu nhìn Lưu Hồng, trong lòng thầm mắng!
Giả vờ xong chưa?
Xong rồi thì xuống dưới đi!
Má nó!
Ngươi chỉ cần nói mấy câu là xong, ta thì không được vậy, Tinh Hồng chỉ có thể ra khỏi thành nhiều nhất một giờ, sau đó phải cho ông thời gian hòa hoãn, nếu không, tử khí nhất định sẽ giết chết ông.
. . .
Trong không trung.
Lưu Hồng híp mắt, cười nói: “Tinh Hồng đại nhân đừng giận, Tiên tộc rất mạnh, còn có lão Bán Hoàng Thiên Cổ nữa mà, cường đại như vậy sao lại sợ chúng ta? Thiên Cổ đại nhân mạnh đến mức đáng sợ, ngay cả Thần Hoàng, Ma Hoàng cũng phải nghe lời lão, huống chi là thánh thành! Năm đó khi Thiên Cổ muốn giúp Nhân tộc, chỉ cần nói một câu thôi là Thần Ma liền lui tránh, không dám trêu chọc Nhân tộc nữa. Hiện tại cũng tương tự, Thiên Cổ đại nhân chỉ cần ho một cái, Thần Ma Minh Long đều răm rắp nghe theo. Bọn họ muốn giết chúng ta, đại nhân, chúng ta chỉ có 3 tôn Bán Hoàng, 35 vị vô địch, không địch lại liên minh dó Tiên tộc cầm đầu đâu, chó săn nhiều quá!”
Đạo vương trầm giọng nói: “Tô Vũ, đừng châm ngòi ly gián, không có ý nghĩa gì cả! Giết ngươi không phải do Tiên tộc quyết định, ngươi đã phạm phải tội lỗi không thể tha thứ, phàm là người dẫn ra quy tắc huyết kiếp thì đều phải chết!”
Lưu Hồng cười tủm tỉm, “Ồ, đáng sợ vậy ư? Đạo vương, ngươi tới giết ta thử xem! Ta lớn đến vậy rồi mà chưa từng bị vô địch giết đâu, Đạo vương đại nhân, tới đây này, cho ta một quyền, đánh ta một chưởng, ôi ta sợ quá! Sợ muốn chết rồi, sợ đến mức lá gan nhỏ bé của ta sắp vỡ ra rồi đây!”
Trông hắn rất thiếu đòn!
Dù Đạo vương đã thành đạo vô số năm, giờ phút này, tâm tình ông ta cũng hơi dao động, còn Tinh Hồng thì hừ lạnh một tiếng, lẳng lặng rút vào thành.
Lưu Hồng lộ vẻ nghiền ngẫm, nhìn Tiên tộc, nhìn Đạo vương, rồi lại nhìn các tộc khác, cười tủm tỉm nói: “Chư vị đâu cần làm vậy, không bằng thế này đi, ta khai chiến với Tiên tộc, đánh Tiên tộc tàn phế rồi để các ngươi đến nhặt tiện nghi, thế nào? Yên tâm đi, chắc chắn ta không địch lại Tiên tộc, nhưng... Giết mấy chục tên vô địch của bọn họ thì hoàn toàn có thể. Tiên tộc trâu bò như vậy, để mình Tiên tộc tới giết ta là được, chư vị tội gì phải nhúng tay?”
Bên phía Thần tộc, Bạch Phát Thần vương nhíu mày, bình thản nói: “Tô Vũ, đừng châm ngòi! Hãy giao đồ ngươi cầm của ta ra đây, vậy thì ta sẽ không tìm ngươi tính sổ nữa!”
Vật gánh chịu!
Bạch Phát Thần vương hồ nghi, vật gánh chịu của ta đâu?
Vì sao không thấy?
Không, là không cảm thụ được khí tức.
Vì sao?
Tuy gã không thể vào thành tra xét, nhưng gã đã uẩn dưỡng thứ đó nhiều năm, chỉ cần nó có ở đây thì gã có thể cảm ứng được một chút.