Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2033 - Chương 2033: Dấu Hiệu Đại Chiến Sắp Bùng Nổ

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2033: Dấu Hiệu Đại Chiến Sắp Bùng Nổ
 

Vẻ mặt Thiên Cổ u ám lạnh lùng.

Mấy vị như Cục lông lớn cũng chỉ là tham gia náo nhiệt, ngửi chút hương vị, người ta còn đang ở ngoài Tiên giới, sao có thể thật sự ăn được lão!

Nói đùa à, tiến vào Tiên giới thì dù là bảy tám vị Bán Hoàng hợp lại, đại khái đều có thể bị Thiên Cổ chém chết, nếu thật sự muốn ăn, vậy cũng phải chờ lão ra ngoài đã rồi hẵng tính.

Thấy mấy vị cổ tộc kia đã rời đi, Cục lông lớn cũng biến mất trong nháy mắt.

Thơm lắm nhưng y lại ăn không được, quên đi vậy!

Lúc bấy giờ, huyết kiếp cũng đã tan biến hoàn toàn.

Thế nhưng tàn tích bừa bộn thì trải đầy khắp nơi trên đất.

Lần này không đạt được gì mà còn phải góp vào đó 7 cỗ tam thế thân, Thiên Cổ cũng bị thương nhẹ, còn bị không ít đại yêu để mắt tới.

Không thu hoạch được gì hết!

Về phần Tô Vũ. . . thì vẫn là Tô Vũ.

Thời khắc này Lưu Hồng nở nụ cười, mặt mũi tràn đầy vẻ lạnh nhạt.

Tinh Hồng, Vân Tiêu, Vũ Hồng đều đã quay về thành, bất quá trong đại điện phủ thành chủ, Bạch gia lão gia tử lại không được tốt cho lắm. Hiện tại tử khí lan tràn dữ dội, ông đang không ngừng hấp thu tử khí, Dương khiếu hấp thu không kịp được tốc độ sản sinh.

Từng tôn Bán Hoàng lấy đi nghị viên lệnh, trong nháy mắt cũng tan biến tại Chư Thiên chiến trường.

Không đến thời khắc mấu chốt, Bán Hoàng đều không muốn hiện thân.

Có vị lớn tuổi cần ngủ một giấc thật dài để khôi phục, bảo trì sinh cơ.

Có rất nhiều vị không muốn ra ngoài, bị người ám hại còn không an toàn bằng lưu lại cổ giới.

Bán Hoàng thực sự dám chạy loạn khắp nơi cơ hồ không có một ai.

Cục lông lớn và vợ nó đều là như thế, trước đó không có ai để ý chúng nó, chúng nó còn có thể chạy loạn, hiện tại bị vô số tầm mắt nhìn vào rồi thì chúng cũng không dám đi lung tung, miễn cho bị người khác vây giết.

Giết một tôn Bán Hoàng sẽ có được không ít chỗ tốt.

Bán Hoàng không phải là không thể giết, nhiều thì không nói, bảy tám vị vô địch mạnh mẽ hợp lại cũng có hi vọng giết Bán Hoàng. Bán Hoàng không phải sự tồn tại trấn áp chư thiên, bằng không, chư thiên đã sớm nhất thống.

"Một đám quỷ nhát gan!" Thiên Diệt khẽ mắng một tiếng.

Thế là xong việc rồi à?

Đánh ta đi chứ!

Đệt!

Thế mà lại không dám đánh ta, các ngươi đánh ta thì lần này lão tử sẽ liều mạng với các ngươi, ra ngoài đánh một trận cho qua cơn nghiện đã rồi lại nói.

Đáng tiếc!

Hắn vẫn phải tuân thủ quy tắc.

Là một thành viên thượng cổ nghị viện, tuy hắn ta không phải nghị viên, thế nhưng hắn lại thuộc về nghị viện, hắn vẫn phải tuân thủ ước định và pháp tắc, bằng không qua nhiều năm như thế sớm đã có người không chịu nổi.

Trong hư không, vô địch các tộc cũng dồn dập thối lui, quay về trận doanh của mình.

Một trận đại chiến không có vô địch ngã xuống, nhưng Đạo vương xui xẻo lại nổ mất hai tam thế thân, lúc này, vẻ mặt ông ta vô cùng khó coi, ông ta còn phải cân nhắc sau này làm gì để tránh cho đại chiến bùng nổ.

Bằng không, ông chỉ còn có một thế thân, bị người giết thì sẽ thật sự xong đời.

. . .

Nơi xa, Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra.

Hết thảy đã bình an!

Hắn chợt cảm thấy muốn cười trên nỗi đau của người khác, lần này Tiên tộc quá xui xẻo, 5 vị vô địch vẫn lạc tam thế thân, bộ tộc này rất nhanh sẽ càng nhiều vị chỉ còn một thế thân.

Bên phía Thần tộc, Bạch Phát cũng bị một gậy của Thiên Diệt đánh nổ hiện tại thân, rất tốt!

Ai bảo các ngươi hung hăng càn quấy!

Có giỏi thì tiếp tục hung hăng càn quấy đi!

Mặt khác, Lưu Hồng ngụy trang rất giỏi, lá gan của tên này thật sự không nhỏ, nhiều cường giả như vậy xuất hiện mà gã cũng dám nói năng khiêu khích. Bên cạnh Tô Vũ, những gia hỏa tiểu tộc ở khoảng cách xa như thế mà đều bị hù cho suýt đái ra quần.

Đương nhiên, Tô Vũ cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Làm kẻ yếu của Thiết Dực điểu nhất tộc, hắn cũng phải tỏ ra vô cùng hoảng sợ, lông chim trên đỉnh đầu sắp bị dọa cho rụng sạch, lông trên cánh đều dựng thẳng hết lên!

Hoảng sợ!

Thân là kẻ yếu tiểu tộc mà không sợ cục diện này thì hoặc là đồ ngốc lớn mật, hoặc là cường giả tuyệt thế, cho nên Tô Vũ phải tỏ ra mình đang rất khiếp đảm.

Tô Vũ hoảng hốt nâng đỡ lông chim trên đỉnh đầu, bốn phía, cả đám sinh linh đều là như thế, đại ca không cười nhị ca, cũng không có ai chế giễu ai, một đám lão gia hỏa thượng cổ đều xuất hiện, tam thế thân của vô địch bị đánh nổ, cục diện này quả thật quá kinh dị.

Sợ là điều hiển nhiên.

Cho nên dù lúc này có một số gia hỏa rơi vào trong biển không đứng dậy được, mọi người cũng không hề chế giễu, chúng ta đều như nhau cả thôi.

Bởi vậy, cũng có thể làm nổi bật lên người nào là cường giả, người nào đã thấy qua việc đời, người nào quyết đoán hơn một chút.

Bên cạnh Tô Vũ, Hắc Vĩ Huyền Chồn cũng lộ ra bản thể, con chồn nhỏ với màu lông đen nhánh, lúc này tiếng nói của nó đều mang theo vẻ run rẩy rõ rệt: "Thật là đáng sợ! Những năm trước chẳng như vậy đâu, còn chưa tiến vào đã đánh nhau, ta sợ quá! Vừa rồi mấy vị đại năng Nhật Nguyệt còn bị người ta làm thành điểm tâm!"

Vô địch không chết nhưng đã có Nhật Nguyệt chết rồi.

Không chỉ một người!

Thực Thiết cổ thú ăn thịt một vị Tiên tộc, Sói Khổng Lồ, Đại Bàng Kim đều tiện tay bắt trộm mấy vị, có kẻ dứt khoát ngay dưới mí mắt Đạo vương bắt Tiên tộc để ăn, mấu chốt là, khi đó Đạo vương cũng không dám thả rắm.

Bởi vì ông ta sợ chết!

Một khắc ấy, ông ta sợ nếu mình lên tiếng thì sẽ bị đánh chết, như thế thì ông sẽ chết thật sự luôn.

Nhật Nguyệt ngã xuống hài hước như vậy đấy.

Nhưng Nhật Nguyệt ở trong mắt mọi người lại là cấp độ đại năng, dĩ vãng Nhật Nguyệt ngã xuống cực kỳ ít, bất quá một năm qua Nhật Nguyệt lại chết như ngả rạ.

Bọn hắn chỉ là một đám Đằng Không, Lăng Vân, trong mắt của họ Nhật Nguyệt đã là sự tồn tại tuyệt đỉnh!

Tô Vũ tiếp tục nâng đỡ lông chim trên đầu, run run rẩy rẩy hùa theo: "Đáng sợ thật! Thế nhưng. . . Ta e lần sau nếu còn như vậy thì chẳng có được cả cơ hội tránh né, cho nên ta quyết định ta phải đi vào Tinh Vũ phủ đệ, ta muốn trở thành cường giả, Sơn Hải hay Nhật Nguyệt cũng được, dù sao cũng hơn Lăng Vân như bây giờ!"

Không ít người đều cực kỳ tán thành với lời này của hắn.

Đúng!

Cự lang đuôi dài trầm giọng nói: "Dực Phi nói không sai! Vạn giới sắp loạn lạc! Lần gần đây nhất loạn cục phát sinh đã là chuyện của mấy trăm triều tịch trước. Tộc ta có ghi chép rằng lần kia đã nhấc lên cuộc chiến vạn giới, vô địch ngã xuống như mưa. . . Lần này ta thấy hẳn là sắp rồi! Mỗi lần Nhân tộc xuất hiện đều là dấu hiệu đại loạn!"

"Sao cơ?"

Có tiểu tộc không hiểu nhìn về phía cự lang, cự lang nhìn chung quanh một vòng rồi thầm truyền âm: "Các ngươi còn quá trẻ nên không hiểu! Vạn giới chi loạn cũng không phải lần đầu tiên, trong cổ bản ghi chép của tộc ta có nói, mỗi một lần cách mấy trăm triều tịch sẽ bùng nổ một lần đại loạn! Bây giờ cách lần hủy diệt cổ đã hơn vạn triều tịch! Ta thấy trong cổ thư có ghi, lần trước đã là lần thứ chín triều tịch chi loạn! Bây giờ rất có khả năng là lần thứ mười!"

Chư Thiên chiến trường, cách mấy ngàn năm lại mở ra một lần, qua khoảng ngàn năm thì sẽ bùng nổ đại chiến kéo dài không ngừng!

Có đôi khi mấy chục năm sẽ rất yên tĩnh, có đôi khi xảy ra đại chiến thì đánh mấy trăm năm cho đến hơn ngàn năm mới có thể bình định.

Cách nay đã bùng nổ 9 lần đại chiến vạn giới!

Còn trận chiến ở hơn 400 năm trước kia thì dĩ nhiên không tính.

Đây chẳng qua là cường tộc tập kích Nhân tộc, không tính là cuộc chiến toàn diện. Cuộc chiến vạn tộc hoặc phải là một phương triệt để bị đánh diệt, hoặc là đôi bên lưỡng bại câu thương, bằng không thì phải là đánh tới mức Chư Thiên chiến trường phong bế.

Lần này Chư Thiên chiến trường mở ra cũng đã ngàn năm, chỉ là đối với Nhân tộc thì mới mở ra hơn 400 năm trước mà thôi.

Mở ra ngàn năm, cũng là một trong những dấu hiệu bùng nổ đại chiến sắp tái hiện.

Bình Luận (0)
Comment