Không bao lâu sau, Đạo vương đen mặt trở lại.
Thật sự là mặt mũi đen xì!
Ông ta lại bị chèn ép.
Liệp Thiên các hay Ngũ Hành tộc thấy ông có nhu cầu cấp bách nên đều báo giá cao, gấp ba lần so với ngày thường.
Lần này ông thật sự đã bị móc rỗng!
Sống nhiều năm như vậy, ông cũng muốn tu luyện, cũng muốn nuôi gia tộc, nuôi con cháu, tích lũy của ông hiển nhiên được xem như giàu có. Nhưng ngày hôm nay, chỉ trong một buổi sáng lại cạn sạch!
Cái gì cũng bị đào mất.
Không, ông ta còn một khối vật gánh chịu.
Đây chính là vốn liếng cuối cùng.
Ông còn thiếu một khối vật gánh chịu nữa. Đổi được 5 danh ngạch, cộng thêm 8 suất sẵn có thì tổng cộng Đạo vương sẽ có 13 danh ngạch. Ông ta không cần nhiều, chỉ cần đoạt lại một khối vật gánh chịu là đủ rồi!
13 danh ngạch đổi lấy một khối vật gánh chịu cũng đã khiến ông hài lòng!
Mà thông qua lối đi đặc thù, ông ta cũng sẽ phái người đi chiếm danh ngạch bên đó!
Trong khi Đạo vương đen mặt, Lưu Hồng ném 10 tấm lệnh bài cho ông ta, còn không quên vui vẻ tặng kèm một câu: "Đạo vương đại nhân đừng nóng giận, hôm nay đại nhân không chết, một kích toàn lực của Hồng Mông đại nhân cũng không thể đánh chết ngươi, đây là chuyện may mắn, về sau đại nhân có khả năng tuyên bố với vạn giới rằng ngươi từng giao thủ với Bán Hoàng, kết quả lại vẫn còn sống, việc này có thể ghi vào trong sử sách đấy!"
". . ."
"Ha ha ha!"
Có vô địch trực tiếp phì cười.
Bên phía Nhân tộc, Đại Hạ vương nhịn không được cười rộ lên, không nghiêm mặt nữa mà là cười nói: "Cũng đúng, giao thủ với Bán Hoàng mà còn là đơn độc giao thủ, tiếp một chiêu của Bán Hoàng mà vẫn chưa chết. Đạo vương, ngươi đúng là có vốn liếng để đi khoác lác!"
Đạo vương giận điên lên, không nói một lời, ông cấp tốc trở về trận doanh Tiên tộc, bấy giờ lửa giận trong lòng ông đã sóng sánh ngợp trời.
Đột nhiên, ông ta nhìn về phía Lưu Hồng, lạnh lùng chất vấn: "Tô thành chủ không định vào Tinh Vũ phủ đệ sao?"
Lưu Hồng bật cười, "Ta là đồ ngốc à? Ta đi vào rồi chờ các ngươi tới giết ta chắc? Hiện tại ta lại không thiếu bảo vật. Tại đây thì Đạo vương ngươi tính là cái gì chứ, nhưng tiến vào đó, không phải các ngươi sẽ điên cuồng trả thù ta sao? Đạo vương, ngươi nói có đúng không?"
Lưu Hồng cười hỉ hả tiếp tục: "Nhìn đi, hôm nay chín vị vô địch muốn giết ta, kết quả. . . đều bị đánh như cháu trai. Nếu là ở trong Tinh Vũ phủ đệ, không phải là ta sẽ bị đánh nổ à, cho nên làm người không nên quá tham lam a!"
Lưu Hồng tỏ vẻ nghiền ngẫm, nhìn chung quanh một thoáng, lại nói: "Ma Đa huynh, Vô Song huynh, lần này làm phiền các ngươi vậy!"
". . ."
Chiến Vô Song và Ma Đa Na đều nhìn về hắn, khẽ nhíu mày.
Cái quỷ gì thế!
Lưu Hồng cũng không nhiều lời, rất nhanh gã bất động thanh sắc liếc nhìn về phía Ngũ Hành tộc, thấy được Phù Thổ Linh thì gã chợt tỏ vẻ như sợ bị người khác chú ý, cấp tốc dời đi tầm mắt!
Không mấy ai chú ý tới một màn này, nhưng không có nghĩa là không có người phát hiện ra động tĩnh của gã.
Ngay lập tức, có người cấp tốc truyền âm: "Nhìn chằm chằm Phù Thổ Linh! Canh chừng gã cho ta!"
Tô Vũ đã từng giả mạo Phù Thổ Linh.
Vừa rồi “Tô Vũ” bỗng nhiên vô thức nhìn thoáng qua Phù Thổ Linh, điều này có ý nghĩa gì?
. . .
Bên phía Thần tộc.
Con mắt trong tay Bạch Phát Thần vương vẫn chưa bị hủy, con mắt ấy nhanh chóng lao lên trên cao, nhìn chăm chú về hướng Phù Thổ Linh.
Mà vào thời khắc này, bên phía Ngũ Hành tộc bỗng nhiên có năm tôn vô địch mạnh mẽ đồng thời nhìn sang phía Bạch Phát Thần vương, trong đó, vô địch của Thổ Linh tộc thản nhiên cất tiếng: "Thần vương, chớ thực hiện việc này!"
Gã Thần vương kia thế mà dám nhìn trộm thiên tài của tộc họ!
Phù Thổ Linh chính là hi vọng của bọn họ.
Thần tộc muốn làm gì?
Bạch Phát Thần vương không lên tiếng, trong lòng y âm thầm thấy cổ quái.
. . .
Mà nội thành, Lưu Hồng đã hạ xuống đất.
Gã khẽ cười, hi vọng có người thấy được ta nhìn thoáng qua Phù Thổ Linh, cái tên này lần trước đã bị ta hố, thế mà còn rêu rao muốn tìm ta tính sổ, quả là nhân vật không dễ trêu.
Tốt nhất là có thể mượn đao giết người, thủ tiêu gã cho xong!
Cũng không cần nói cái gì, trộm nhìn một chút như vậy là đủ rồi, về phần có thể lĩnh ngộ hay không thì phải xem vạn tộc, hi vọng vạn tộc thông minh một chút, vì sao Tô Vũ không thể giả mạo Phù Thổ Linh, đúng không?
Mặc dù Tô Vũ đang ở trong thành, nhưng mà ai biết Tô Vũ còn sử dụng thủ đoạn gì khác nữa không?
Lưu Hồng thầm nghĩ.
Kỳ thật gã rất hiếu kỳ không biết Tô Vũ sẽ giả mạo người nào.
Chắc chắn Tô Vũ sẽ tiến vào Tinh Vũ phủ đệ, then chốt ở chỗ, dù là gã thì cũng không cách nào đoán được Tô Vũ định giả mạo ai.
Hay hắn chỉ tùy ý giả mạo một sinh linh, đi vào theo lối đặc thù?
Nắm nhẫn trữ vật trong tay, Lưu Hồng tương đối hài lòng, bảo vật thật nhiều!
Nhìn thoáng qua Bạch lão gia tử trong đại điện, Lưu Hồng cười tủm tỉm nói: "Lão gia tử bị thương không nhẹ, tiếp theo có lẽ còn có đại chiến, cần lão gia tử ra sức, miếng Ma Thần quả này xin ngài hãy nhận lấy!"
Nói xong, gã đưa tới một viên Ma Thần quả.
Bạch lão gia tử nhìn gã một cái, Lưu Hồng tỏ vẻ thành khẩn: "Dù Tô Vũ ở đây thì cũng sẽ làm như vậy, lão gia tử nhất định phải nhận lấy, hiện tại chúng ta đang cần ngài khôi phục thương thế cũng là vì ứng đối với phiền toái tiếp theo! Phủ đệ mở ra có lẽ sẽ có người tới thăm dò! Thăm dò xem liệu Tô Vũ có đi hay không, cho nên lão gia tử đừng khách khí!"
Bạch lão gia tử trầm ngâm một hồi rồi khẽ gật gật đầu, lão không nói gì nữa, kỳ thật Lưu Hồng nói không sai.
Lão nhanh chóng nhận lấy Ma Thần quả, nuốt vào bụng rồi bắt đầu khôi phục thương thế.
Chí bảo quả là chí bảo, vừa rồi nội thể lão còn tràn ngập tử khí, thân thể mục nát, trong nháy mắt, tử khí đã tiêu tán hơn phân nửa.
Lưu Hồng mỉm cười, những bảo vật còn lại gã cũng cung kính đặt ở hậu điện, đặt trước mặt tượng đá rồi nói: "Đại nhân, đây là đồ của Tô Vũ, đại nhân giúp bảo quản đi! Ta không giữ nó lại, miễn cho Tô Vũ không cao hứng!"
Tinh Hồng cũng hơi ngoài ý muốn, nhàn nhạt gật đầu, Lưu Hồng quả là kẻ thức thời.
Lưu Hồng vẫn tươi cười như cũ, nhìn nhẫn trữ vật tan biến nhưng cũng không để ý.
Ở trước mặt Tinh Hồng, gã không nên suy nghĩ bậy bạ.