Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2035 - Chương 2035: Lưu Hồng Hối Hận!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2035: Lưu Hồng Hối Hận!
 

Ánh mắt Đạo vương biến ảo chập chờn, lần này Tiên tộc lấy được trọn vẹn 600 danh ngạch, mà ông ta chỉ được phân 8 suất, đây là chuyện bình thường, bởi vì Tiên tộc có nhiều cường giả, nhiều Tiên vương, nhiều Nhật Nguyệt, Thiên Cổ lại cũng muốn tranh hết phần lớn.

8 danh ngạch đã coi như không ít.

Nhưng như vậy có thể đủ sao?

Không đủ thì chỉ có thể cho người đi theo lối đặc thù, mấu chốt là số lượng có thể xông vào quá ít.

Hiện tại lại có sẵn 10 danh ngạch ổn định bày ra trước mắt!

Thêm một người thì thêm một phần hi vọng.

Ông ta cần hai khối vật gánh chịu, ông và Bạch Phát không giống nhau, Bạch Phát bị đánh nổ hiện tại thân, vật gánh chịu không còn quá trọng yếu nữa. Điều quan trọng là hiện tại thân của Bạch Phát ngã xuống thì sẽ rất khó khôi phục, còn Đạo vương thì chỉ mất đi quá khứ và tương lai thân.

Ông ta rất cần vật gánh chịu!

Mà bây giờ ông ta chỉ có duy nhất một kiện vật gánh chịu.

Cho nên Đạo vương sẽ cần thêm một cái nữa.

Chỉ là giá cả quá đắt, Đạo vương còn đang nghĩ ngợi, bên tai chợt vang lên thanh âm của một vị Tiên vương bị Vân Tiêu chém giết tam thế thân: "Đạo vương, mua đi, ta và ngươi chia đều!"

Y cũng cần!

Y còn chẳng có nhiều danh ngạch bằng Đạo vương, y chỉ được phân 6 suất, lúc bấy giờ, trong lòng y cũng rất bất đắc dĩ, dù tốn nhiều tiền hơn nữa thì cũng phải mua!

Vốn y còn có một nhi tử Nhật Nguyệt cửu trọng, y không định để cho nhi tử đi vào.

Hiện tại thì không xong rồi!

Phải tiến vào Tinh Vũ phủ đệ thôi!

Tìm vật gánh chịu hay chiếm lấy vật gánh chịu đều cần thực lực, bằng không tam thế thân ngã xuống thì ở Tiên giới ắt sẽ xuất hiện tranh chấp lộn xộn. Rất nhanh thôi sẽ có Tiên vương có ý đồ với đạo vực của y!

Đạo vương trầm ngâm một hồi, chia đều thì còn có thể tiếp nhận.

Không đợi người khác mở miệng, Đạo vương đã quyết đoán nói: "Được, ta mua!"

Không có ai lên tiếng, Đạo vương muốn mua danh ngạch là điều rất bình thường.

Tiên tộc sống lâu, có tiền, có nhiều bảo vật, vô địch của tộc khác trong thời gian ngắn cũng chưa hẳn đã có thể lấy ra được những thứ “Tô Vũ” đòi.

Đạo vương mua danh ngạch xong thì xem như cũng đã bị móc rỗng.

Lưu Hồng cười tủm tỉm nói: "Đạo vương quả nhiên quyết đoán, hi vọng ngài sống lâu một chút, bằng không thì tiền này mất rồi tam thế thân cũng mất, người thì lại vong mệnh, vậy sẽ rất khó chịu, thua thiệt quá lớn!"

Gã ác miệng hệt như Tô Vũ, lúc bấy giờ gã cười ha hả không ngừng: "Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tiền chưa xài hết mà người đã chết thì mới bi ai! Giờ thì khác, bây giờ Đạo vương đại nhân có xui xẻo vẫn lạc thì cũng không tiếc nuối gì, tiền cũng xài hết rồi mà!"

". . ."

Vẻ mặt Đạo vương lạnh như băng, ông không buồn đấu khẩu thêm với đối phương.

Đây chắc chắn là Tô Vũ!

Không phải Tô Vũ thì sẽ không to gan, không độc miệng, không đâm tim như thế!

Lưu Hồng vẫn là bộ dạng thiếu đánh, gã nói: "Giao dịch đi! Ta làm việc hết sức gọn lẹ, ngươi đưa tiền trước cho ta, yên tâm, ta sẽ đưa ngươi lệnh bài, vạn tộc đều ở đây, ta vẫn còn cần thể diện!"

Đạo vương âm lãnh đáp: "Ta không có nhiều đồ như ngươi đòi, thế nhưng ta có thể dùng bảo vật khác có giá trị tương đương thay thế!"

Lưu Hồng cười tủm tỉm, lắc lắc ngón tay, "Vậy không được, Liệp Thiên các đang ở đây, Ngũ Hành tộc, Ma tộc cũng ở đây, ngươi tìm bọn hắn đổi đi! Bọn hắn đổi cho ngươi xong ngươi lại tới tìm ta, bằng không thì đừng giao dịch nữa. Ai biết đồ mà ngươi giao ra có hữu dụng hay không, ta chẳng có nhiều tinh lực đi điều tra, vẫn là mấy thứ kia tốt nhất, cái nào ta cũng quen thuộc, có thể biết thật giả trong nháy mắt!"

Đạo vương thầm mắng!

Lúc này tìm người đổi, không phải là chấp nhận bị lột sạch à?

Quả nhiên nghe “Tô Vũ” nói thế, Ngũ Hành tộc, Ma tộc hay kể cả Liệp Thiên các đều có người lộ ra nụ cười.

Giao dịch này dĩ nhiên có thể làm!

Bây giờ đổi một món thì nhiều ít gì cũng kiếm lời, Đạo vương chắc chắn có nhiều thứ tốt, dù sao ông ta cũng đã sống bao nhiêu năm!

Bình thường, ông ta sẽ không chịu lấy ra.

Đạo vương hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Được, ta sẽ đổi xong rất nhanh, Tô Vũ. . . Hi vọng cả đời này ngươi ở mãi trong cổ thành!"

Ra ngoài thì ta chắc chắn sẽ giết ngươi!

Lưu Hồng híp mắt cười đáp: "Nghe xem, lời Đạo vương đại nhân nói cứ như tiểu hài tử hờn dỗi ấy! Chỉ thiếu chút nữa là nói, ai nha, ngươi đừng có ra ngoài nhé, ngươi ra cửa thì ta sẽ gọi cha ta tới đánh ngươi! Đạo vương, cao tuổi rồi thì yên tĩnh chút nào, đều đã chết hơn phân nửa, ngài còn phách lối như vậy làm gì!"

". . ."

Má nó, ngươi mới là đồ hung hăng càn quấy!

Lúc này, không ít người đều oán thầm không thôi, Tô Vũ thật sự là quá phách lối!

Đối với một vị vô địch mà hắn dám dùng hết khả năng để chê cười, ác miệng, đâm tâm!

Nếu định tính của Đạo vương không đủ, có khi sẽ bị tức chết.

Mà Lưu Hồng thì lại cười ha hả không ngừng, ta sợ cái gì chứ, ta cũng không phải Tô Vũ, ta đắc tội ngươi mà còn phải để ý à?

Ngươi biết ta là ai không?

Thật là!

Tên Tô Vũ kia lại chẳng sợ đắc tội người khác.

Nói thật thì gã thấy hết sức sảng khoái!

Mọe nó, giả làm Tô Vũ thật sự sướng quá đi, mắng một vị vô địch mà cũng không bị phản bác, có chỗ dựa quả thực là khác biệt ngay.

Ngươi đánh ta thử xem!

Ta có nhiều vô địch chống lưng lắm.

Có cả Bán Hoàng luôn cơ!

Ai sợ ai chứ!

Lưu Hồng hơi hối hận, biết vậy thì đã sớm tới cổ thành tìm Tô Vũ rồi.

. . .

Nơi xa, Tô Vũ yên lặng nhìn Lưu Hồng biểu diễn.

Hắn cũng cảm thấy tên này rất được!

Bóp chẹt Đạo vương!

Sau đó thủ tiêu hết người mà Đạo vương an bài vào, ông ta không tức chết thì cũng phải thổ huyết, tiền đã tiêu mà người thì mất, vốn liếng đều bị móc rỗng, cứ như vậy, Đạo vương sẽ chịu tổn thất rất lớn.

Then chốt ở chỗ Lưu Hồng đổi nhiều đồ như vậy là chuẩn bị dùng cho Lăng Vân cửu biến sao?

Đều là đồ tốt cả!

Đồ mà Tô Vũ chướng mắt không có nghĩa là người bình thường có thể kiếm được, không nói những cái khác, chỉ riêng một viên Ngũ hành quả thì Lăng Vân của tiểu tộc cả một đời đều khó mà thu về tay.

Ma Thần quả. . . Nhật Nguyệt tiểu tộc đại khái đều chưa từng thấy qua.

Tô Vũ thầm nghĩ những thứ ấy đều là của ta, không thể để tên kia cướp đi.

Trước khi đi hắn cũng quên nói.

Mấy vị lão đại như Tinh Hồng chưa chắc đã để ý thứ đồ chơi này, như vậy không được!

Hiện tại hắn không dám liên hệ Tinh Hồng, nơi đây có quá nhiều cường giả, hắn sợ bị phát hiện.

"Không vội, trong thời gian ngắn Lưu Hồng không chạy được, cũng tiêu hóa không được, ăn đều ăn không hết. . . Đợi chút nữa ta tìm cơ hội dùng Thành Chủ lệnh câu thông với lão đại tượng đá một chút."

Dẫu sao đây cũng không phải việc khó, ngươi cứ tùy ý đổi đi.

40 danh ngạch, chia cho các cổ thành 34 suất, năm đầu đại yêu được 5 suất cũng đã đủ dùng, còn lại một suất thì Tô Vũ phân cho Thiên Môn tướng quân, không biết hắn ta có đi hay không.

Vị kia không tính là quá thân quen, thế nhưng khi hắn còn ở Thiên Diệt thành thì người này đã tốt bụng dặn dò Tô Vũ mấy lần.

Về phía Vương lão thì Tô Vũ không để cho ông đi.

Tuổi tác quá cao, thực lực lại không mạnh, đi vào chắc chắn là tìm đường chết.

Lần này, kẻ nhằm vào Nhân tộc thật sự rất nhiều.

Huống chi, Vương lão còn là người bên cạnh Tô Vũ.

Còn về phần năm đầu đại yêu, Tô Vũ cũng đã khuyên bảo qua, nếu không muốn chết thì đừng đi, không sợ chết thì có thể đi vào đó liều mạng một lần.

40 danh ngạch vừa vặn chia đủ.

Liễu Thành không cần Tô Vũ hao tâm tổn trí, bọn họ đều lấy được danh ngạch cho riêng mình, số lượng vé vào cửa mà Liễu Thành cầm tới không ít, không biết là do Nam Vô Cương xuất lực hay là do Đại Hạ phủ thêm vào.

Lưu Hồng còn đang giao dịch, mà trong cổ thành, Thiên Diệt lại cất giọng mắng: "Tô Vũ, bán cái gì mà bán! Lúc nào ngươi mới tới chỗ ta làm thành chủ?"

Lưu Hồng khẽ giật mình, rất nhanh lại cười nói: "Nhanh thôi, chờ thương thế của ta khôi phục, thực lực tiến vào Sơn Hải thì ta sẽ đến! Đại nhân yên tâm, lần sau ta sẽ để đại nhân ra ngoài giết thật thống khoái!"

Đây cũng là đại nhân vật, gã sẽ không đắc tội.

Dẫu sao đây chẳng phải chuyện của gã, cứ để Tô Vũ xem rồi xử lý đi.

Ta chỉ phụ trách giả vờ thôi!

Thứ khác thì ta mặc kệ.

"Thế thì còn tạm được!"

Thiên Diệt hừ một tiếng, hắn ta biết đây không phải Tô Vũ, đúng vậy, dĩ nhiên hắn biết!

Nhưng mà. . . Lão tử chính là bắt ngươi đáp ứng đấy!

Khắp thiên hạ đều thấy được ngươi đã đồng ý, ngươi không phải Tô Vũ thì Tô Vũ thật sự cũng phải nhận nợ, không chịu nhận thì lão tử sẽ gõ chết ngươi!

Bình Luận (0)
Comment