Nơi xa.
Nhóm Tô Vũ cũng bắt đầu kích động, vùng trời trên cửa bạch ngọc có một hắc động to lớn đang dần hiện ra, đó chính là lối đi đặc thù.
Hiện tại, nó còn chưa chính thức vững chắc.
Một khi chính thức vững chắc thì hết thảy lối đi đều có thể tiến nhập.
Tô Vũ nhìn quanh bốn phương tám hướng, lúc này, hắn thấy ở những lối đi kia có không ít người quen.
Đám gia hỏa trên Thiên bảng gần như đều góp mặt.
Trên Địa bảng cũng có nhiều người xuất hiện.
Bên phía Nhân tộc lại càng có nhiều người quen.
Đại Hạ phủ có 20 danh ngạch, cơ hồ đều là người mà Tô Vũ quen biết, người của Liễu Thành không nằm trong 20 suất này mà đại bộ phận đều là người trẻ tuổi của Đại Hạ phủ, cũng có một vài ông lão.
Lần này, cường giả mạnh nhất dẫn đội của Đại Hạ phủ chính là Hồ tổng quản.
Đại Hạ phủ đã có nhiều cường giả ngã xuống, Hồ tổng quản tuy tuổi tác rất lớn, thế nhưng ông ấy làm việc ổn trọng, có ông dẫn đội thì mọi người sẽ được chăm sóc an toàn hơn.
Tô Vũ thế mà còn thấy được Trần Long, huynh đệ thân thiết của cha mình.
Ngẫm lại thì đây cũng là lẽ thường.
Trần Long ở trong quân đội được xem như thiên tài, chiến lực không yếu, y còn bò từ tầng dưới chót lên cao, mà bây giờ Tô Vũ nhìn thoáng qua lại cảm giác đối phương cường đại hơn hẳn lần trước gặp, khả năng là Hạ gia đã bỏ tài nguyên ra bồi dưỡng, trợ giúp đối phương mở thêm khiếu huyệt, trùng tu công pháp cơ bản.
Những người khác tỉ như Hạ Hổ Vưu, Vạn Minh Trạch đều có mặt, lần này Đại Hạ phủ vẫn lấy tu giả trẻ làm chủ công, Hoàng Đằng, Ngô Kỳ cũng đều ở trong số đó, người nhìn bọn họ chằm chằm cũng không phải là ít.
Mà bên phía Đại Minh phủ hắn cũng gặp không ít người quen.
Lúc bấy giờ, Bạch Tuấn Sinh lộ ra vẻ mặt đắng chát, hiển nhiên là không muốn tiến vào.
Thôi Lãng có thể xem như khá bình tĩnh, chỉ là mặt mũi y có chút khó chịu, không ít người nhìn chằm chằm làm hại Thôi Lãng không thể không hô to: "Đừng nhìn nữa, ta thật sự không phải Tô Vũ! Không tin thì các ngươi tra ta đi, tra xét chút liền biết ta không phải Tô Vũ thật mà!"
Thật là đáng sợ!
Rất nhiều người đều đang chú ý tới y, khiến y dựng hết cả tóc gáy.
Thôi Lãng rất bất đắc dĩ, thấy mọi người còn đang nhìn mình thì chỉ đành bay đến bên cạnh một nữ nhân, bỗng nhiên hôn một nàng cái rồi vội vàng nói: "Đây chính là vợ của Thôi Lãng ta, nếu là Tô Vũ thì không đời nào hắn dám hôn đâu, vợ của bạn là không thể dòm ngó, đúng không?"
". . ."
Tô Vũ sửng sốt!
Cái quỷ gì vậy?
Suy nghĩ chốc lát hắn đại khái đã đoán được cô nàng kia là ai, hẳn là nữ nhân Trình gia.
Tôn nữ của Trình Mặc lão gia tử, Trình U.
Thôi Lãng cũng thật to gan, vạn giới đều đang nhìn mà lại dám chạy đi hôn người ta.
Mà ở bên phía Đại Đường phủ, Trình Mặc cũng có mặt, biểu tình của lão gia tử khó coi đến dọa người, lần này ông cũng sẽ tiến vào, bởi vì ông là Nhật Nguyệt cửu trọng, đã tiếp cận cảnh giới chuẩn vô địch.
Ông đến đây là để tìm kiếm vật gánh chịu, trợ giúp bản thân tấn cấp.
Tôn nữ của ông lập được công ở Chư Thiên chiến trường nên cũng lấy được một suất, cùng tiến vào với ông. Lúc này, thấy Thôi Lãng hôn tôn nữ của mình trước mặt mọi người mà tôn nữ ngu xuẩn của mình còn một bộ thẹn thùng ngượng ngùng, Trình Mặc kém chút đã tức nổ phổi!
"Thôi Lãng!"
Trình Mặc lạnh lùng nhìn y một cái, nếu ánh mắt có khả năng giết người thì Thôi Lãng đã chết từ lâu rồi.
Thôi Lãng cười tươi, "Trình gia gia, ta không có cách nào, những người này đều đang ngó chừng ta, ta mà không chứng minh bản thân không phải Tô Vũ thì sẽ bị người đánh chết!"
Mọi người đều cạn lời.
Mà bên phía cổ thành, Lưu Hồng cũng nhịn cười không được, thản nhiên nói: "Ta còn đang ở đây thì ngươi sợ cái gì! Xem ra vạn tộc rất kiêng kị ta, cũng không biết nên tự hào hay là nên bất đắc dĩ nữa."
Bốn phương không lên tiếng.
Cũng đúng, Tô Vũ còn đang ở trong thành, nhưng mọi người vẫn không nhịn được suy nghĩ liệu Tô Vũ có lén ẩn núp để lẻn vào hay không.
Kỳ thật, vô địch đều đang dò xét, ai ai cũng đang dò xét.
Khả năng Tô Vũ lẻn vào là không lớn, bao gồm cả bên phía cổ thành, tượng đá cũng đang một mực hoạt động, đây là thứ mà thành chủ bình thường không thể thừa nhận, chỉ là mọi người đều mơ hồ không thể yên lòng.
Hoặc là nói không phải họ không yên lòng, mà là quá bất ngờ!
Tô Vũ là gia hỏa thích gây sự, lần này thế mà lại ngồi yên không tham dự, hắn an phận như thế khiến mọi người đều cảm thấy thiếu chút gì đó.
Ngươi là kẻ không sợ chết, ngươi lại không dám tiến vào ư?
Thôi Lãng chứng minh mình không phải Tô Vũ xong, mọi người cũng không chú ý nhiều tới y nữa, trên thực tế, y sớm đã bị rất nhiều vô địch dò xét, có phải hay không cũng không sao, lần này, mấy đại cường tộc đều có chung một mục tiêu, trước diệt Nhân tộc sau lại bàn chuyện khác!
. . .
Bên cạnh Tô Vũ, Lang Đồ cũng thấp giọng nói: "Nói thật, Tô thành chủ không đi vào, ta cũng thấy ngạc nhiên, khó trách mọi người đều không yên lòng!"
Tô Vũ im lặng, không ngờ rằng ta không muốn đi vào ư?
Ta lại không phải kiểu như thế!
Được rồi, trong kia toàn đồ thơm, ta vẫn đành lựa chọn vào đó kiếm ăn.
Mà đúng lúc này, hắc động to lớn trên vùng trời bắt đầu dần dần vững chắc, gợn sóng càng ngày càng yếu, Lang Đồ hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Bắt đầu rồi, cẩn thận một chút! Tiến vào lối đi cũng là thời điểm nguy hiểm nhất, mục đích chính sẽ nằm ở thời khắc này, nhất định phải cẩn thận!"
Tiến vào lối đi sẽ là lúc nguy hiểm lớn nhất.
Ông!
Một tiếng rung động kịch liệt vang lên, nguyên khí mãnh liệt bao phủ tứ phía.
Lúc này, bốn phương tám hướng, lần lượt có từng bóng người bắn lên trên không.
"Chết đi!"
Oanh!
Theo vô số thân ảnh vút lên, có người vừa bay lên trời liền bị người bên cạnh chém giết, huyết nhục văng tung tóe!
Đây đều là những người mạnh mẽ đang cạnh tranh!
Không giết chẳng lẽ còn giữ lại?
Mà cùng lúc đó, trong các đại tộc cũng có từng tôn cường giả phù không, bọn hắn không cầm tới danh ngạch hoặc là cảm thấy danh ngạch không đủ. Lúc này họ cũng đạp không mà lên, thực lực ai nấy đều rất mạnh, không có mấy người dám ngăn trở.
Có Tiên tộc, Thần tộc, Ma tộc, cũng có cả Nhân tộc.
Từng tôn cường giả đạp không vút bay.
Oanh!
Có cường giả Ma tộc vô cùng mạnh mẽ, một quyền oanh bạo tất cả mọi người phía trước, lạnh lùng quát: "Chớ cản đường!"