Tô Vũ một mực yên lặng quan sát.
Hắn là Dực Phi, thực lực không mạnh, hiện tại đi đoạt cửa thì tương đương với việc muốn chết.
Hắn cần tìm cơ hội, tìm một thời cơ phù hợp để có thể chiếm lấy một cái.
Về phần Lang Đồ và Huyền Chồn bên cạnh thì phải xem vận khí của chính bọn họ.
Tô Vũ không có tâm tư đi quản người ngoài.
Mà vào thời khắc này, một cánh cửa với lực hút cường đại bỗng nhiên xuất hiện, trong nháy mắt đã hút mấy người vào trong, bốn phía cũng có vài vị cường giả bị thu nạp vào theo.
. . .
Trong cửa hệt như một cái mật thất.
Nháy mắt, đám Tô Vũ đều xuất hiện ở trong đó, tính cả ba người bọn họ thì có chừng 12 vị tu giả Lăng Vân cảnh.
Lang Đồ chửi bậy một tiếng, cấp tốc truyền âm cho Tô Vũ và Huyền Chồn: "Giả như không biết nhau, chém giết bọn hắn, cuối cùng hợp lại!"
Dứt lời, Lang Đồ liền lao lên đánh về phía một đầu đại yêu!
Mà Tô Vũ thì không ngừng vỗ cánh tránh né một vị đại yêu truy sát, ở nơi này không cần nói quá nhiều, hắn đã bị cuốn vào thì phải giết hết kẻ đối đầu, sau đấy mới suy nghĩ lại xem có nên chiếm lấy cửa hay không.
Không gian ở nơi đây không quá lớn, người lại không ít, chém giết bùng nổ gần như tức thì.
Tô Vũ hết sức tỉnh táo, hắn không ra tay mà chỉ tránh né.
Hắn cũng không sử dụng lực lượng quá mạnh, chỉ là thực lực của Dực Phi, lần lượt tránh đi truy sát trong gang tấc.
Mà mấy chỗ khác thì đã bạo phát huyết chiến.
Lang Đồ gầm lên một tiếng, gã tung trảo chụp chết một vị Lăng Vân tam trọng.
Gã có thực lực cường hãn, lúc này, vài đầu đại yêu Lăng Vân thất trọng khác cũng không nhiều lời, không cần liên hệ đã dồn dập hợp lại đánh tới hướng Lang Đồ, chúng phải giết chết Ma Lang Lăng Vân cửu trọng này trước tiên!
Bằng không thì chúng sẽ bị gã đánh tan tác!
Tô Vũ một mực xiêu xiêu vẹo vẹo bay lượn tránh đi chiến đấu, lúc bấy giờ hắn đang quan sát cảnh tượng xung quanh, cũng đang nhìn về phía cửa ra vào.
Hiện tại cánh cửa đã phong bế, không thấy có dấu hiệu mở ra.
Xem ra là phải quyết thắng bại mới có thể mở.
Tô Vũ hơi cau mày, quyết thắng bại. . . tức là cần phần sinh tử sao?
Điều này thì hắn thật sự không biết, nếu cần phân ra sinh tử. . .
Hắn nhìn thoáng qua Lang Đồ, vậy ba người chúng ta ở cùng một chỗ là chuyện không may rồi. Một lần chỉ có thể sống sót một người thôi ư?
Hay là tên Lang Đồ này vốn đã tính toán như vậy?
Hắn và Hắc Vĩ Huyền Chồn có thực lực yếu, nhưng lại có thể sung làm đầu người, bị cuốn vào thì còn có thể giảm bớt hai đối thủ, bởi vì bọn hắn quá nhỏ yếu.
Còn chuyện Lang Đồ bảo vệ bọn hắn, dĩ nhiên Tô Vũ cũng không coi là thật.
Nói đùa à, mọi người lại đâu có thân quen!
Cùng nhau hợp tác chính là vì chiếm lấy danh ngạch, bảo hộ cái gì chứ.
Hắn còn đang nghĩ ngợi, Lang Đồ chợt bạo hống một tiếng, tung trảo vồ chết một con yêu thú, mà lúc này cái đầu thứ hai của gã thế mà lại mọc ra, gã quát: "Dực Phi, Huyền Chồn, nhanh đến giúp đỡ!"
12 sinh linh, trừ ba bọn họ ra thì còn 9 tên, chỉ chốc lát đã chết mất 3 tên, còn lại 6 kẻ.
Trong đó, 5 kẻ đều đã chạy đi vây giết Lang Đồ.
Ánh mắt Tô Vũ lóe lên một cái, hắn cũng không nhiều lời, cấp tốc chạy về phía Huyền Chồn, hợp sức với Huyền Chồn đối phó một vị duy nhất không đi vây giết Lang Đồ.
Chiến trường chia làm hai nơi.
Hai bên cũng không nói thêm cái gì, chỉ còn lại âm thanh chém giết!
Trên người Tô Vũ dần dần có thêm nhiều vết thương, thời khắc cuối cùng, hắn bạo hống một tiếng, vung cánh trảm kích, chém chết con chó hoang kia tại chỗ, sau đó thì hắn lăn ra đất, vờ như mệt tới thở hổn hển.
Huyền Chồn cũng bị thương không nhẹ, mà bên chỗ Lang Đồ thì nhờ có thực lực mạnh mẽ nên gã đã đánh giết ba vị, còn lại hai tên đang tuyệt vọng vô cùng, gấp gáp chạy trốn!
Lang Đồ cũng đầy vết thương trên thân, đầu đã bị tàn phá một chút, gã quát: "Vây giết bọn chúng!"
Huyền Chồn lại không thèm để ý, nó truyền âm cho Tô Vũ: "Dực Phi, nơi này có phải cần giết tới khi chỉ còn lại một người mới có thể mở ra lần nữa không?"
Tô Vũ cũng không rõ ràng, bởi vì đi lối đi đặc thù có quá ít người sống sót.
Sống sót thì cũng rất ít khi lộ tin tức ra bên ngoài.
"Ta không rõ. . ."
Cặp mắt nhỏ của Huyền Chồn khẽ chuyển động, truyền âm nói: "Cẩn thận một chút, Lang Đồ chưa hẳn đã có hảo tâm, chúng ta không hiểu rõ nơi này bằng gã, có thể gã đã từng tham gia qua một lần hoặc là mấy lần rồi!"
Tô Vũ cũng cho là như vậy, rất có khả năng Lang Đồ không phải lần đầu tiên tới, dĩ nhiên, trước kia có lẽ gã không chiếm được danh ngạch.
Nói tới nói lui, lúc này còn lại hai vị cường giả trong cơn tuyệt vọng cũng đánh tới phía bọn họ.
Địa phương quỷ quái này quá nhỏ.
Bị cuốn vào, gặp được cường giả thì muốn trốn đều không có chỗ trốn.
Chỉ có thể liều mạng.
Tô Vũ cấp tốc bỏ chạy, hắn chạy về hướng Lang Đồ, hiện tại chỉ có Lang Đồ mới có thể đối phó với chúng!
. . .
Mấy phút đồng hồ sau, bên trong cửa chỉ còn lại hai người.
Tô Vũ cùng Lang Đồ!
Tô Vũ thở phì phò, trên thân của hắn đều là vết thương.
Mà Lang Đồ cũng thở dốc không ngừng.
Thấy Tô Vũ cảnh giác nhìn mình, Lang Đồ liền nói: "Dực Phi, đừng nhìn ta bằng ánh mắt này, không có chuyện gì hết, ta sẽ không giết ngươi! Các cánh cửa khác xác định danh ngạch thì nội bộ sẽ mở lối đi, ta đi vào rồi còn ngươi an tâm dưỡng thương là được, ngươi còn trẻ, lần sau lại đến cũng không muộn!"
Tô Vũ yên lặng nhìn gã, tưởng rằng ta không hiểu tí gì ư?
Hắn đã hiểu rõ ý của Lang Đồ!
Còn sống hai người thì cánh cửa kia sẽ không mở ra, cũng không thu nạp thêm ai tiến vào, tới một khắc cuối cùng có lẽ gã chỉ cần chém giết mình là có thể xác định danh ngạch thuộc về gã.
Nghĩ đến đây, Tô Vũ thở hổn hển nói: "Lang Đồ huynh, ta chỉ là tò mò một chuyện, nếu có hai người sống sót, cánh cửa kia sẽ không thu nạp thêm người tiến vào, chẳng phải là nếu có hai huynh đệ hợp lại tiến vào một cánh cửa, nhất định sẽ có khả năng chiếm lấy một danh ngạch sao?"
Tô Vũ cười nói tiếp: "Hay… đến cuối cùng chỉ có thể sống sót một người? Cho nên rất nhiều người biết điều này thế nhưng không nói ra, nói thì mọi người đều sẽ biết, vậy thì sao có thể khiến người khác hành động cùng bọn hắn nữa? Lang Đồ huynh định giữ ta đến khi danh ngạch các cửa khác xác định xong mới giết? Nhưng người có suy nghĩ giống Lang Đồ huynh hẳn là không ít, nếu đều làm như vậy thì danh ngạch sẽ không được xác định, chẳng lẽ cứ một mực kéo dài à?"
Lang Đồ nhìn hắn bằng ánh mắt dị dạng, "Dực Phi, ngươi hiểu lầm rồi, chỉ cần một giờ nữa thôi, ngươi một mực giữ cửa thì danh ngạch liền có thể xác định!"
Tô Vũ bật cười, "Thế ư? Vậy là sau nửa canh giờ nữa ngươi mới giết ta?"
Ánh mắt Lang Đồ xanh biếc nhìn về phía Tô Vũ, trầm giọng nói: "Dực Phi, ngươi đừng nghĩ nhiều. Không tin thì ngươi có thể chờ thêm một lát, khi đó, ngươi sẽ có thể đi ra!"
Tô Vũ bật cười, được, vậy ta sẽ chờ thử xem.
Chờ tới khi ngươi muốn giết ta, ta liền xử lý ngươi trước, giết ngươi xong ta lại giả mạo thành ngươi. Dực Phi quá yếu, chiếm lấy danh ngạch cũng không thích hợp, Lang Đồ là cáo già, chiếm lấy danh ngạch này có lẽ sẽ có độ tin cậy cao hơn.
"Huyết thống Ma Lang ba đầu!"
Tô Vũ âm thầm tự nhủ một tiếng, huyết thống này cũng xem như không tệ.
Lăng Vân cửu trọng, thực lực không yếu.
Danh ngạch của lối đi đặc thù thoạt nhìn có vẻ cũng không khó chiếm lấy đến vậy.
Vận khí tốt, biết một ít quy tắc thì Đằng Không cũng có hi vọng, khó trách mỗi lần đều có vô số Đằng Không đến liều mạng.