Một giờ rất nhanh đã trôi qua.
Lúc này, Lang Đồ chợt đi về phía Tô Vũ đang thụ thương, Tô Vũ nhìn chằm chằm gã mà gã cũng nhìn thẳng Tô Vũ, bình tĩnh nói: "Ngươi hẳn đã đoán được, ta không cần thiết nói thêm gì, đa tạ ngươi đã giúp ta trì hoãn nửa canh giờ, hiện tại, đa số danh ngạch đều đã xác định, thuộc về cường giả! Giết Dực Phi ngươi thì môn hộ sẽ tiếp tục hấp thụ những người khác tiến vào, sau ba lần mới có thể chính thức xác định danh ngạch. . . Dực Phi huynh, liên lụy ngươi rồi!"
"Thì ra là thế!"
Tô Vũ hiểu rõ, cười nói: "Tác dụng của ta là giúp cho ngươi có thời gian tu dưỡng? Để ngươi khôi phục thương thế?"
"Đúng vậy!"
Lang Đồ mỉm cười, Lăng Vân nhất trọng bị thương, cánh đều đã bị chặt đứt, Thiết Dực điểu yếu như vậy thì một vị Lăng Vân cửu trọng như gã muốn giết cũng quá đơn giản.
Một giờ tĩnh dưỡng đã đủ cho gã khôi phục rất nhiều.
Lang Đồ không nói gì thêm, gã cần phải giết Dực Phi, không giết thì một giờ đi qua, hai người bọn hắn đều sẽ bị cửa đè chết, điều này Tô Vũ không biết nhưng gã lại nắm rõ.
Một trảo vỗ xuống, Tô Vũ lại tỏ vẻ thổn thức, "Biết ngay sẽ chẳng có lòng tốt vô duyên vô cớ!"
Quả nhiên, ta biết ngay trên đời không có người tốt như vậy mà, chưa quen thuộc mà đã một mực bảo hộ ngươi.
Tình cảm chính là vì giờ khắc này!
Hắn không buồn nhiều lời. Lang Đồ là tiêu bản rất tốt, không tồi!
Một quyển sách hiện lên ở trước mắt Lang Đồ.
"Ma Lang ba đầu. . . hình như ta có trang này. . ."
Tô Vũ cấp tốc lật giấy, rất nhanh đã hiện ra một tờ, đó là giao diện có thông tin về Ma Lang ba đầu, Tô Vũ tươi cười nhìn về phía gã, vẫy vẫy tay, "Tiến đến đây!"
Lang Đồ nghi hoặc nhìn hắn, tiếp đó liền giật mình, hoảng hốt.
Lúc này trên trang sách kia có một đầu Ma Lang ba đầu Nhật Nguyệt vô cùng cường đại hiện ra!
Nó há miệng cắn xuống!
Cái miệng to lớn chỉ một ngụm liền cắn nuốt hết cả người gã, vô thanh vô tức, ảo ảnh Nhật Nguyệt Ma Lang đã tan biến, đồng thời còn mang theo cả Lang Đồ.
Mà trên trang sách của Tô Vũ bất giác nhiều thêm một hàng chữ.
"Ma Lang ba đầu tộc (hỗn tạp), Lăng Vân cửu trọng. . ."
Hỗn huyết!
Tô Vũ cười ha hả, hắn lập tức hóa thành Ma Lang, mà ý chí lực của hắn thì xuyên vào trang sách, lúc này, từng đạo trí nhớ hiện ra trong đầu hắn, hắn giống như đã về tới quá khứ của Lang Đồ.
Không bao lâu sau, cánh cửa chợt mở ra, thu nạp thêm lứa ứng cử viên tiếp theo ở bên ngoài.
Sau ba lần, ngươi sống sót sẽ trở thành kẻ nắm giữ danh ngạch.
Mà Tô Vũ rất nhanh cũng biết một điểm, trong vòng một canh giờ phải giải quyết xong sinh linh tiến vào đây, bằng không sẽ dẫn đến tất cả mọi người bị cửa đè chết, đây là tin tức hắn biết được từ kí ức của Lang Đồ.
"Xem ra danh ngạch là của ta rồi!"
Coi như còn có thể thu hoạch một thoáng, Tô Vũ khẽ mỉm cười, các thi thể trước đó đa số đã bị Lang Đồ ăn, phần còn lại thì cứ để hắn tới nhặt xác ghi chép văn minh là được.
. . .
Giết Lang Đồ xong, phong ấn của cánh cửa cũng được mở ra.
Lúc này, người ngoài có khả năng trực tiếp giết vào hoặc cũng có thể chờ đợi cửa chủ động thu nạp thêm người.
Đương nhiên, Tô Vũ cũng có thể đi ra ngoài hoặc đi tới cánh cửa khác để chờ đợi cơ hội.
Tô Vũ không chút hoang mang, chậm rãi cảm ngộ hết thảy trí nhớ của Lang Đồ.
Sách họa trong tay hắn như ẩn như hiện.
Nó vẫn chưa quá hoàn thiện, còn thiếu không ít thứ, thế nên rất cần Tô Vũ đi bổ sung, Tô Vũ phát hiện đây là một công trình đòi hỏi rất nhiều công sức.
Lang Đồ còn đỡ, thi thể của gã hoàn chỉnh dung nhập sách họa, thế nhưng nó vẫn còn thiếu một ít gì đó.
Tỉ như công pháp của bộ tộc này, bắt đầu từ công pháp cơ bản đều cần Tô Vũ đi thu thập, bao gồm cả phiên bản gốc cùng với bản sau khi Nhân tộc chuyển đổi.
Lúc bấy giờ, trong lòng Tô Vũ có thêm rất nhiều ý nghĩ cùng tâm tư.
Sách họa màu vàng kim trong đầu hắn!
Hiện tại hắn đã tương đối xác định đây là bảo vật của Thời gian sư đời trước, trước kia hắn cảm thấy đây là thần văn, hiện tại thì xem ra nó hẳn là binh khí.
Đương nhiên, hắn lấy được thứ này như thế nào thì còn phải chờ khảo chứng.
Còn có một chuyện, sách họa không đánh nát thần văn Nhân tộc, vậy có phải đại biểu Thời gian sư đời trước thật ra là Nhân tộc?
Trước đó, lão Quy đã từng nói với hắn.
Đối với thân phận của Thời gian sư có hai loại suy đoán, thứ nhất, đó là Nhân Hoàng thượng cổ.
Thứ hai, đó là chủ nhân của Văn Mộ bia.
Nhân Hoàng thì không cần phải nói, nhưng chủ nhân Văn Mộ bia là ai?
Điểm này đến nay không có bất cứ ai đề cập, chỉ biết rằng đối phương có thể là lãnh tụ của Văn Minh sư, vào lúc văn minh rách nát, đối phương ngã xuống, vô số Văn Minh sư đã chế tạo Văn Mộ bia vì y.
Bọn họ an táng y ở nơi nào đó, từ đấy về sau, đa thần văn trở nên thất truyền, cho tới ngày mà Hạ Thần tìm được Văn Mộ bia mang về Đại Hạ phủ.
Chủ nhân của Văn Mộ bia khẳng định là đa thần văn nhất hệ.
Về phần Nhân Hoàng thì hiếm có ai rõ ràng tình huống.
Tô Vũ vừa suy ngẫm vừa chờ đợi người khác bước vào, bất quá, hình như không có người nào chủ động tiến đến, có lẽ là do kiêng kị hoặc là lo lắng vào bên trong sẽ gặp nguy hiểm.
. . .
Mà ngay khi Tô Vũ thay thế Lang Đồ.
Trong lối đi to lớn, 360 cánh cửa không ngừng bị người tranh tranh đoạt đoạt, đang không ngừng đổi chủ. Chết đi là chuyện thường tình ở chỗ này, thậm chí còn có cả vầng trăng rơi vỡ, đó chính là dị tượng xảy ra khi Nhật Nguyệt bị giết.
Mấy vạn người tranh đoạt danh ngạch, chưa tiến vào lối đi mà đã chết hơn phân nửa.
Chờ tiến nhập lối đi rồi lại phải tiếp tục chém giết liên miên.
Đến lúc này, kỳ thật số lượng sinh linh bên trong lối đi đã ít hơn hẳn, cùng lắm cũng chỉ còn mấy ngàn.
Cửu tử nhất sinh!
Đây là cuộc chiến dùng mạng để đoạt danh ngạch.
Đại tộc phân ra 360 danh ngạch không ổn định, mỗi mười năm đều sẽ có vô số cường giả cùng thiên tài tiểu tộc kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên đi chịu chết, một lần lại một lần, một đời lại một đời, đây cũng là vì để làm suy yếu thực lực tiểu tộc.
Đỉnh cấp thiên tài đều chết ở nơi đây, vậy thì sao còn có người quật khởi?