Bên ngoài lối đi.
Còn có một số người chưa tiến vào, bọn họ chỉ đang đứng đây nhìn xem những thi thể không ngừng rớt xuống, ánh mắt phức tạp xen lẫn cảm khái thở dài, những người này, có rất nhiều kẻ là tới đưa hảo hữu, có rất nhiều vị là tới đưa tiễn hậu duệ, còn có rất nhiều Hộ Đạo giả của các tộc.
Nhưng mà lúc này nhìn thi thể đầy biển thì ánh mắt của họ đều vô cùng phức tạp.
Một đời lại một đời, đời đời đều như thế.
Tiểu tộc muốn quật khởi quá đỗi khó khăn!
Trong một góc vắng, Hoàng Cửu truyền âm nói: "Trưởng lão, chúng ta không đi lối đi đặc thù sao? Chẳng lẽ không tiến vào?"
"Đừng nóng vội!"
Hoàng Giáp, cũng chính là Không Không, chẳng hề hoang mang mà chỉ âm thầm dò xét bốn phía, ông đã dò xét rất lâu rồi.
Rất nhanh, ông để mắt tới một chỗ, truyền âm qua: "Gấp cái gì, đợi lát nữa những lối đi này mở ra thì mới chính thức an toàn! Vừa mở ra chúng ta liền đi vào!"
"Chúng ta đi vào ư?"
Hoàng Cửu nghi hoặc, Hoàng Giáp lại lơ đễnh, truyền âm đáp: "Dĩ nhiên phải đi lối đi chính quy! Lối đi đặc thù phải chém giết quá lợi hại, không tiện, đợi chút nữa chính thức mở ra thì ta đưa ngươi truyền tống đến cửa một lối đi, chỉ là một tên Lăng Vân cảnh thôi, không tính là cái gì hết, ngươi đánh chết đối phương hoặc là đánh bay đối phương rồi lập tức tiến vào! Ta cũng thế! Tìm người của Đạo vương ấy, gã đã chết hai thế thân, dù danh ngạch bị ta cướp thì trong thời gian ngắn gã cũng không dám tùy tiện ra tay, mà nếu thật sự ra tay, ta cũng không sợ gã!"
Một gia hỏa đã chết hai thế thân thì sợ làm gì!
Ta muốn vào thì phải đi bằng lối đi chính quy an toàn!
Ông đã để mắt tới thủ hạ của Đạo vương rất lâu!
Còn chuyện vì sao ông lại chọn Tiên tộc mà không phải chủng tộc khác. . . Nói nhảm, ta đây đắc tội cả Thiên Cổ, còn sợ đắc tội kẻ dưới của Tiên tộc à?
Cũng không cần thiết lại đi đắc tội thêm các chủng tộc khác, mặc dù Văn Mộ bia ở trong tay thì tất cả mọi người đều sẽ nhìn chằm chằm ông, có đắc tội hay không đều không khác mấy.
Hoàng Cửu lập tức xu nịnh: "Trưởng lão thật lợi hại!"
"Đương nhiên!"
Không Không ta đây cực kỳ lợi hại!
Không gian thú, ngươi cho rằng dễ đùa giỡn sao?
Lão phu chỉ cần nháy mắt đã xuyên đến cửa thông đạo, vô địch cũng ngăn không nổi!
"Ngươi tiến vào trong đại khái sẽ không ở cùng một chỗ với ta, nhớ phải cẩn thận! Còn nữa, sau khi tiến vào có thể sẽ có ba đến năm gia hỏa Tiên tộc cảnh giới và tuổi tác không sai biệt lắm rơi vào cùng một chỗ, ngươi nhớ cẩn thận một chút, bất quá trong nhóm người cùng thế hệ, dù ngươi không có thực lực Thiên bảng thì cũng có thực lực Địa bảng, thành ra cũng không cần quá lo lắng. . ."
"Thật sự gặp phiền phức quá lớn thì lập tức dùng xuyên việt phù rời đi!"
". . ."
Không Không dặn dò vài câu, lần này mục tiêu ông không phải là vật gánh chịu, ông đã có thứ này rồi.
Mục tiêu của ông chính là Cửu Diệp thiên liên!
Người khác là vì Hợp Đạo, còn ông là vì hợp nhất tam thân để chứng đạo!
Chủ yếu là bởi vì ông dùng vách quan tài làm vật gánh chịu, quá mạnh nên dẫn đến quá khứ thân của ông hơi bị lợi hại, tương lai thân lại không đủ mạnh, hiện tại thân cũng chỉ tương đối bình thường, vì vậy thực lực của ông không cân đối.
Dùng Cửu Diệp thiên liên có thể giải quyết những vấn đề này.
Dùng thực lực trên bảng chứng đạo của ông thì vô địch bình thường cũng không phải đối thủ.
"Biết rồi!"
Hoàng Cửu trả lời một câu, rất nhanh, ánh mắt nàng rơi xuống khu vực đông bộ xa xa, rơi xuống vị trí của mấy người bên Liễu Thành. Nàng nhìn một hồi lâu thì thấy được Liễu Văn Ngạn, ánh mắt dừng lại ở bên kia, một mực không nhúc nhích.
"Đừng nhìn nữa!"
Không Không ngăn nàng: "Không có gì đẹp hết! Còn nữa, ngươi chưa hẳn có quan hệ gì với nhà ông ta, lời của Chu Thiên Phương cũng chỉ là suy đoán, lúc ta nhặt được ngươi thì ngươi chỉ có một mình, không nhìn thấy gia đình. . ."
"Không, ta chỉ hơi tò mò thôi!"
Hoàng Cửu đáp qua loa một câu, từ khi Chu Thiên Phương nói nàng có thể là người của nhà nào đó thì nàng đã tra rất nhiều tư liệu. 20 năm trước kỳ thật không có tai nạn gì lớn, biến cố lớn nhất chính là ở Nhân tộc Liễu Thành, thế gia Kền Kền lớn nhất lại bị trọng thương!
Liễu gia triệt để bị hủy diệt.
Hạ gia có quan hệ thông gia với Liễu gia, cháu gái của Liễu Văn Ngạn chết tại Chư Thiên chiến trường trong lần đó, vốn dĩ đó là người sẽ gả cho Hạ gia Hạ Hổ Vưu, trở thành thái tử phi của Đại Hạ phủ.
Từ sau lần biến cố kia, Liễu gia triệt để suy tàn, bao gồm cả Liễu gia đại bá cũng chỉ hai năm gần đây mới hiện thân, trước lúc ấy thì tất cả mọi người đều cho là ông đã chết rồi.
Hoàng Cửu thầm nghĩ nếu mình thật sự là nữ hài kia, vậy thì Liễu gia đại bá chính là gia gia của nàng, Liễu Văn Ngạn là đường thúc của nàng.
Mà nàng và Đại Hạ phủ. . . còn có quan hệ rây mơ rễ má.
Con dâu của Hạ Long Võ?
Cháu dâu của Đại Hạ vương?
Phi phi phi!
Nàng lại nhìn về phía Hạ Hổ Vưu, ui chao, quá xấu!
Nếu Hạ Hổ Vưu lớn lên giống Huyết Đồ vương một chút thì còn đủ bá đạo, đủ anh tuấn. Mấu chốt là cậu lớn lên lại giống Hạ Hầu gia, còn không phải Hạ Hầu gia khi trẻ mà là Hạ Hầu gia sau khi phát phì, cái này hết sức không phù hợp với hình tượng của Hạ gia trong lòng nàng.
Liệu nàng có phải không?
Nàng không biết, kỳ thật cũng không quá muốn biết, Liễu gia đã trở thành quá khứ, dù hiện tại Liễu Văn Ngạn trở về trùng kiến Liễu Thành thì nàng và Liễu Văn Ngạn cũng không quen biết, không cần thiết phải làm thân.
Từ nhỏ nàng đã được Không Không nuôi lớn, ông đối xử với nàng rất tốt, thiên tài địa bảo gì đều cho nàng ăn.
Đây cũng là lý do vì sao nàng còn trẻ mà đã có thực lực Sơn Hải cảnh, bây giờ, thực lực của nàng còn đạt đến Sơn Hải thất trọng, chiến lực càng cao hơn cả cảnh giới.
Về phần tên Hạ Hổ Vưu phế vật kia, Đằng Không tam trọng. . . Nàng đều không thèm liếc mắt nhìn lại.
Nàng sẽ không đi truy cứu thân phận của mình đâu!
Bằng không, cái tên mập mạp kia khóc lóc van nài cầu hôn nàng thì biết làm sao bây giờ, Hoàng Cửu cũng biết rõ cái tên này đang đi cầu hôn ở khắp mọi nơi.
Nghĩ đến đây, lối đi nơi xa cũng đã càng ngày càng vững chắc.
Không Không phán đoán một thoáng, truyền âm nói: "Nhanh, chờ lối đi phía trên đóng cửa liền đại biểu 360 danh ngạch đã quyết định xong rồi!"
Lúc này, phía trên thông đạo có người thối lui ra ngoài.
Một đám người bị trọng thương!
Bên trong tranh đoạt danh ngạch đã tới hồi quyết liệt, không ít người đánh cược lần cuối, trực tiếp xông vào những cánh cửa không rõ nông sâu kia, mà cũng có kẻ là cường giả bại trận trong lối đi, lúc này thụ thương nên không còn dám hy vọng xa vời về danh ngạch nữa, đều dồn dập thối lui rời khỏi.
. . .
Cường giả bốn phương nhìn thoáng qua, có người thổn thức.
Mấy vạn người a!
Ban sáng phải có gần 5 vạn sinh linh, vì tranh 360 danh ngạch ấy nên đều bay lên mà chiến.
Kết quả hiện tại thoát ra chỉ không đến 1000 người.
Còn lại, hoặc là chết rồi hoặc là đang ở trong lối đi chém giết không ngừng chỉ vì một chút cơ hội nhỏ nhoi.
Đến bây giờ đều không ra thì đại khái cũng không định ra nữa.
Đến cuối cùng, trong thông đạo sẽ chỉ lưu lại 360 vị.
Tính cả những kẻ đã lui ra ngoài từ sớm thì chỉ còn lại không đến hai ngàn người sống sót, tỉ lệ không đến 5%, đây chính là sự tàn khốc của Chư Thiên chiến trường.