Khi Tô Vũ thấy tất cả những gì đang diễn ra, trong nháy mắt hắn liền liên tưởng đến rất nhiều thứ.
"Đúng, đây là nguyên khiếu, 360 khiếu, vậy chắc chắn sẽ tồn tại lối đi đặc thù cho 360 Thần khiếu, âm dương hợp nhất mở ra Thiên khiếu, Thiên khiếu chính là cửa lớn bạch ngọc!"
Cánh cửa bạch ngọc duy nhất lơ lửng giữa không trung vô số tháng năm!
Từ sau thượng cổ, chưa bao giờ có người bước vào cánh cửa bạch ngọc này.
Mà hiện tại, Tô Vũ đoán cánh cửa ấy có thể mở ra, đáng tiếc do bọn họ không tìm được vị trí m khiếu cho nên mới không thể mở.
Vị trí m khiếu, lối đi m khiếu rốt cuộc ở đâu?
Ở đâu?
Thật sự có tồn tại sao?
Hay mọi thứ chỉ là ảo giác của hắn?
. . .
Cùng lúc đó.
Tử Linh giới vực.
Cách đây vài ngày có một vị Tử Linh mạnh mẽ thức tỉnh, hiện tại Hà Đồ đang cố gắng ra sức lôi kéo kẻ đó về dưới trướng mình.
Mà đồ ngốc này không khôi phục được bao nhiêu kí ức, Hà Đồ nói đau hết cả miệng mà nó chỉ mê man nhìn y, không có phản ứng gì nhiều.
Lúc này, nơi xa, hư không chợt chấn động.
Hà Đồ nhìn về phía bên kia, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, có điều y không để tâm lắm. Động tĩnh tuy không nhỏ thế nhưng nhìn qua thì cũng không có gì, chỉ là một cái hắc động xuất hiện liên thông với Tử Linh Thiên Hà mà thôi.
Địa phương quỷ quái này thường xuyên xảy ra tình huống tương tự, quen rồi thì tốt.
Cảm giác như có cỗ lực hút cường đại, Hà Đồ cũng lười đi quản, cẩn thận kẻo bị hút tới chỗ sâu trong Tử Linh Thiên Hà, vậy thì sẽ rất phiền toái.
Y nhìn về phía kẻ mà mình vừa lừa tới, cười ha hả nói: "Lão huynh, đi theo ta không sớm thì muộn ngươi sẽ có thể khôi phục toàn bộ trí nhớ, biết mình là người nào, có cừu báo cừu, có oán báo oán. . ."
Tử Linh kia không nhìn y mà là nhìn về phía hắc động xa xa, mơ hồ giống như nghĩ tới điều gì đó, lẩm bẩm nói: "Lối đi. . ."
Hà Đồ cười cười bảo: "Đúng, lối đi thông về Tử Linh Thiên Hà, ngươi đừng có qua đó, chỗ sâu bên trong rất nguy hiểm!"
"Lối đi!"
Ánh mắt Tử Linh nọ mờ mịt nhìn về phía lối đi, nó luôn cảm thấy hình như mình đã quên lãng cái gì.
Hà Đồ im lặng, ngươi chỉ biết mấy chữ này thôi sao?
Y tò mò nhìn về phía lối đi kia, trong mắt bùng nổ thần quang, nhìn một hồi liền lắc đầu nói: "Lão huynh, không có gì hết, chỉ là một lối đi thông vào Tử Linh Thiên Hà mà thôi. . ."
"Không, không phải!"
Tử Linh vẫn cố chấp nhìn về phía hắc động, biểu tình có chút thất thố.
Hà Đồ hơi hơi ngưng lông mày, y lại quay đầu nhìn lần nữa, không phải ư?
Khi còn sống khẳng định đầu Tử Linh bên cạnh y có thực lực rất mạnh, chẳng qua do mới thức tỉnh nên ký ức còn nhiều thiếu sót. Thấy nó chấp nhất với cái hắc động kia như vậy, Hà Đồ cũng hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ khi còn sống nó cũng biết thứ đồ chơi này?
Nhưng đây chỉ là một lối bình thường thôi mà.
Hà Đồ suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Lão huynh, ngươi chờ ta ở đây, ta đi xem thử!"
"Ta muốn đi!"
". . ."
Hà Đồ im lặng, rảnh đến hoảng à?
Được thôi, cùng đi vậy.
Y bèn dẫn đầu Tử Linh ngốc nghếch này bay về phía lối đi, kẻ tài cao thì gan cũng lớn, thực lực của y mạnh mẽ, dù sao y cũng không thấy sợ.
Rất nhanh, Hà Đồ đã mang theo Tử Linh vừa thức tỉnh chui vào bên trong hắc động.
Bất quá lực hút nơi đây lại cực kỳ cường đại khiến Hà Đồ cũng có chút lay động.
Có điều Hà Đồ vẫn mang theo đầu Tử Linh nọ hướng về phía trước.
Đi rất xa, qua một hồi lâu, Hà Đồ thoáng dừng chân. Phía trước mặt y lúc này là một mảnh trời sao.
Có điều bầu trời sao này thoạt trông ảm đạm, không mấy sáng sủa.
Cổ quái!
Hà Đồ nhìn lên trên không, khẽ nhíu mày.
"Thứ gì đây?"
Hà Đồ cố gắng lục lại ký ức, y cảm thấy có điểm quen mắt.
Còn không đợi y suy nghĩ nhiều, Tử Linh bên cạnh bỗng nhiên trở nên kích động, vút một tiếng bay vào vùng trời, trực tiếp xuất hiện phía trên một ngôi sao, sao trời vốn dĩ đang ảm đạm bỗng nhiên lại lóe lên quang mang!
Hà Đồ kinh hãi, vừa muốn mắng chửi thì Tử Linh ngốc ngốc ấy đã hô: "Ngươi. . . Ngươi cũng lên trên một cái. . ."
Hà Đồ vội mắng: "Xuống mau, lên cái gì mà lên. . ."
Mắng thì mắng, y cũng cảm thấy kinh ngạc, sao trời này có thể thắp sáng lên ư?
Tử Linh kia lại không chịu xuống, chỉ hô: "Ngươi. . . Đi lên. . . Đi lên. . ."
Hà Đồ im lặng, lên con mẹ ngươi!
Xem ra đầu Tử Linh này không quá nghe lời.
Thôi vậy, chiều nó một chút, sau này thu nạp về dưới trướng rồi dạy dỗ lại sau.
Y thấy Tử Linh nọ không có việc gì nên cũng bay lên bên trên, càng bay y càng cảm thấy những ngôi sao nơi đây tương đối quen mắt. . . Không, nói cho chính xác thì không phải nhìn quen mắt mà là có cảm giác quen thuộc.
Thật kỳ lạ.
Hà Đồ vừa định bay đến bên cạnh Tử Linh thì bỗng có một lực đẩy cường đại gạt bỏ y, y lập tức rút lui mấy bước, run sợ vô cùng, ta mạnh như vậy mà cũng bị gạt bỏ?
Tình huống gì đây?
Y một cước đạp ở trên một ngôi sao khác, sao trời bỗng nhiên được thắp sáng, Hà Đồ giật mình, vừa định rời đi lại phát hiện, bốn phía dường như nhiều thêm một lớp bình phong, y thế mà vô phương rời đi!
"Đáng chết, ngươi hại ta!"
Hà Đồ giận dữ nhìn về phía Tử Linh ngốc nghếch, cái tên này dám hãm hại ta!
Vừa nghĩ tới đó, một cỗ lực hấp dẫn mạnh mẽ từ trên sao trời truyền đến, thế nhưng, 360 sao trời chỉ đốt sáng lên hai khối. Lực hấp dẫn có vẻ không đủ cường đại, hút một hồi mới hút được Hà Đồ cùng Tử Linh đi, sau một khắc, hết thảy sao trời đều khôi phục về sắc thái ảm đạm, không nhấp nháy hào quang thêm nữa.