Trong cánh cửa, Tô Vũ vẫn còn đang truyền tống, hắn cũng không quá để ý, mà là tự lẩm bẩm, cấp tốc ghi lại con đường mà những cánh cửa kia vừa vận chuyển.
Có lẽ, hắn có thể suy luận ra công pháp.
Đương nhiên, thứ này cần hắn thử nghiệm thêm nhiều lần nữa mới biết chắc được.
Về phần mình sẽ bị truyền tống đến tầng thứ mấy, Tô Vũ cho rằng chắc chắn là tầng thứ nhất. Bởi vì hắn còn trẻ, cảnh giới cũng không quá cao, lọt vào tầng thứ nhất là điều cực kỳ bình thường.
Tầng thứ nhất không có nguy hiểm!
Tầng thứ nhất là nơi chuẩn bị cho Đằng Không cùng Lăng Vân, bình thường Sơn Hải cảnh đều sẽ không truyền tống đến tầng này.
Cảnh giới của Tô Vũ bây giờ xác thực vẫn là Lăng Vân.
Tại tầng thứ nhất, Tô Vũ cơ hồ có thể quét ngang, mặc dù tầng thứ nhất cũng sẽ có nguy hiểm, thế nhưng Đằng Không còn có thể sống sót, dĩ nhiên Tô Vũ cũng làm được.
Tô Vũ nhìn về phía cánh cửa bao bọc chính mình.
"Cánh cửa này hẳn là đối ứng với Trung Đàn huyệt. . . Không biết vận chuyển Trung Đàn huyệt thì có ảnh hưởng gì hay không?"
Là một nhà nghiên cứu, thời điểm Tô Vũ minh ngộ hết thảy cũng là lúc hắn háo hức muốn được bắt tay vào thử nghiệm hơn bao giờ hết.
Sau một khắc, Tô Vũ thử vận chuyển một cái khiếu huyệt trong cơ thể.
Trung Đàn huyệt!
Khiếu huyệt vận chuyển, hàng loạt nguyên khí tràn ngập, bỗng nhiên cánh cửa truyền tống Tô Vũ chấn động một cái.
Tô Vũ hơi giật mình, thật sự có liên quan ư?
. . .
Mà lúc này, trong số những người truyền tống khác thì có kẻ kinh hô!
"Không. . . Không. . ."
Bỗng nhiên, lối đi truyền tống của người kia đổ sụp, cánh cửa bảo hộ hắn chấn động, trong nháy mắt bị áp lực không gian thật lớn đánh nát, sắc mặt người kia kịch biến, tràn đầy không cam lòng cùng không dám tin!
Vì sao?
Không gian với sức áp chế mạnh mẽ, trong nháy mắt đã ép đối phương thành bột phấn, rồi sau đó lại tan biến vô tung vô ảnh!
. . .
Bên ngoài Tinh Vũ phủ đệ.
Truyền tống bắt đầu, chỉ để lại từng lối đi.
Ngay khi mọi người đang thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên, một lối đi màu đen triệt để sụp đổ!
". . ."
An tĩnh!
An tĩnh tuyệt đối, lúc này, khắp bốn phương tám hướng, các vị vô địch đều quay đầu nhìn về phía lối đi mới sụp kia, ai ai cũng trợn mắt há hốc mồm.
Nói đùa cái gì?
Làm sao có thể?
Chưa bao giờ xảy ra việc này!
Thật sự là chưa bao giờ phát sinh qua tình huống vừa truyền tống liền có người chết, điều đó không có khả năng, không tồn tại, không thể tin nổi, không thể tưởng tượng được.
"Không!"
Vào thời khắc này, có một kẻ cực kỳ cuồng nộ!
Đạo vương!
Đạo vương muốn điên rồi, thật sự điên mất rồi, ông ta hét to: "Ai? Rốt cuộc là ai đang tính kế ta? Rốt cuộc là ai?"
Không có khả năng!
13 danh ngạch bị Không Không cướp đi 2 suất thì ông đành nhịn.
Nhưng hiện tại, 11 cái danh ngạch vừa truyền tống thì người của ông liền chết, đó còn là một vị Nhật Nguyệt cao trọng!
Không thể nào!
Nhất định có kẻ đang tính kế ta, đúng, là Bán Hoàng, nhất định có Bán Hoàng ở trong tối lén lút hại ta!
Đạo vương hết sức điên cuồng, đột nhiên ông nhìn thẳng về phía Thiên Uyên tộc, ánh mắt đỏ ké, là bọn họ sao?
Là bọn họ đang nguyền rủa ta sao?
Nhất định là thế!
Không, không nhất định, còn có Mệnh tộc hay cả chính Tiên tộc đều am hiểu việc này.
Đạo vương không tin, không tin rằng mình sẽ xui xẻo đến trình độ này, nhất định là ông bị người mưu hại.
Đạo vương điên cuồng nhìn về phía bốn phương, giọng điệu căm phẫn: "Nhất định có kẻ đang tính kế ta, nhất định! Ta sẽ tìm được ngươi! Ta đã vẫn lạc hai thế thân, hao hết toàn bộ của cải, kết quả lại không có gì cả. . . Các ngươi chớ có ép ta!"
Đạo vương điên rồi!
Thời khắc này có vài người cũng thấy đồng tình, vài ngày qua Đạo vương phải nhận kích thích quá lớn.
Chết hai thế thân, hao tổn toàn bộ gia sản để đổi lấy 5 danh ngạch, trong nháy mắt đã mất đi 3 suất!
Nói thật, đổi thành bọn hắn thì cũng phát điên.
Quá xui xẻo!
Có điều đa phần mọi người không để ý tới Đạo vương, mà là nhìn về phía lối đi sụp đổ đã tan biến, vẻ mặt ai nấy đều rất khó coi, lần này sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra ư?
Không may mắn!
Xưa nay nào có chuyện mới vừa gia nhập, còn chưa truyền tống kết thúc liền chết người.
Ở đây không ít người đều đã từng tiến vào Tinh Vũ phủ đệ, họ biết truyền tống cần thời gian bao lâu, hiện tại khả năng mới chỉ truyền tống một nửa, thế mà đã có người chết, điều này đại biểu đối phương chết trong quá trình truyền tống!
Kỳ lạ!
Lối đi truyền tống xảy ra vấn đề, đây cơ hồ là điều không có khả năng tồn tại, trừ phi Tinh Vũ phủ đệ xảy ra điểm bất thường hoặc là nó sắp vỡ nát, bằng không thì không thể thế này được!
. . .
Ngay khi bọn hắn nghĩ đến những điểm này.
Tô Vũ cũng khẽ chấn động, lẩm bẩm nói: "Đây là chủ khiếu!"
Chủ khiếu!
360 chủ khiếu chính là danh ngạch lối đi đặc thù, mà phó khiếu thì phụ thuộc vào 360 chủ khiếu, một khiếu huyệt sẽ khống chế 9 thông đạo.
Lúc này, Tô Vũ bỗng giật mình!
Hắn thấy được trên cánh cửa mình đang đứng bỗng nhiên hiện ra 9 điểm sáng, thế nhưng hiện tại bên trong có một điểm đã vỡ nát, biến mất.
"Trung Đàn huyệt liên lạc với khiếu huyệt bên ngoài, cái gọi là lối đi an toàn thật ra rất vô nghĩa!"
Tô Vũ hưng phấn không chờ được.
Ta đã phát hiện ra đại bí mật!
Đám đần độn vạn tộc đều bảo lối đi đặc thù là lối đi nguy hiểm, vô nghĩa, 3260 lối đi ngoài kia mới nguy hiểm thực sự, một đám ngớ ngẩn!
"Một chủ khiếu khống chế 9 phó khiếu, đây là trung tâm!"
Tô Vũ mắng một tiếng, "Thế mà các ngươi lại cảm thấy trung tâm không bằng lối đi phụ thuộc, đần độn, ngớ ngẩn, ngu ngốc! Mà nói chứ… ta đã giết chết người nào rồi?"
Tô Vũ nghi hoặc.
Được rồi, mặc kệ!
Quan tâm ai chết làm gì, ta lại không phải cố ý, huống chi, xông vào Tinh Vũ phủ đệ, dù cho Nhân tộc thì cũng phải chuẩn bị sẵn sàng đối diện với cái chết. Nếu đã bị giết chết thì cứ coi như vận khí của ngươi không tốt thôi!
"Trung tâm có thể khống chế phó khiếu!"
Bấy giờ Tô Vũ không ngừng vận chuyển khiếu huyệt, vận chuyển Trung Đàn khiếu, hắn cảm giác mình là thiên tài, siêu cấp thiên tài.
Người khác đang chờ đợi truyền tống kết thúc, Tô Vũ lại đang nghĩ biện pháp khống chế lối đi truyền tống.
"Người chết thì lối đi đứt gãy, việc này lại đại biểu cho cái gì?"
Tô Vũ đang tự hỏi, bỗng nhiên, hắn thầm lẩm bẩm: "Lối đi đứt gãy đại biểu cho cái gì, đại biểu con đường truyền tống về bị mất rồi! Đi ra khỏi Tinh Vũ phủ đệ có lẽ vẫn phải dựa theo con đường hiện tại mà truyền tống ra. . . Đứt gãy đại biểu lực lượng duy trì đã cạn. . ."
Từng suy nghĩ lại một lần nữa dâng lên.
Tô Vũ bỗng nhiên tự nhủ: "Có lẽ ta không cần đi tìm bảo vật, ta chỉ cần tìm được cánh cửa đối ứng là được, không có gì bất ngờ xảy ra thì những cánh cửa này sẽ đang xếp hàng ở một nơi nào đó. Người ra ngoài có lẽ còn phải đến tập trung thì mới có thể đi vào truyền tống. . ."
"Một đám ngớ ngẩn không dám ngồi lên lối đi đặc thù ra ngoài, nói như vậy có thể chúng sẽ thông qua lối đi phó khiếu để ra ngoài, ta chỉ cần tìm được trung tâm khiếu huyệt tương ứng liền có thể lừa giết bọn hắn. . . Không, có thể giết, thế nhưng chưa hẳn có thể cầm tới bảo vật!"
"Thôi được rồi, muốn đoạt bảo thì vẫn phải dựa vào chính ta!"
Tô Vũ càng nghĩ càng hưng phấn, tối thiểu là hắn đã tìm được thủ đoạn để lừa giết kẻ địch.
Quá thú vị!
Hắn nhìn về phía 8 điểm sáng trên cánh cửa rồi nghĩ, hay là ta cũng lừa giết hết cho rồi?
"Bất quá nếu ở đó là Nhân tộc thì làm sao bây giờ? Nhân tộc cũng chẳng sao cả nhưng nếu lỡ như đó là sư phụ ta thì sao?"
Tô Vũ ngượng ngùng, thôi được rồi, giết lung tung rồi lỡ tay giết cả sư phụ của mình thì cũng không tốt, bỏ đi, không thể giết người mù quáng, vừa rồi chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ngay từ đầu hắn vốn không biết rõ tình huống.