Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2050 - Chương 2050: Tân Hoàng Giả Xuất Thế

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2050: Tân Hoàng Giả Xuất Thế
 

"Các chủ giá lâm, không kịp tiếp đón từ xa!"

Các chủ!

Khắp chư thiên vạn giới, có thể được lão Quy xưng hô như vậy thì chỉ có duy nhất một vị, các chủ Đông các của Liệp Thiên các, hoặc là nói, Các chủ của Liệp Thiên các!

Lúc này, trang sách kia lơ lửng phía trên tòa thành cổ, một lát sau huyễn ảnh hiện ra, khẽ cười nói: "Hồng Mông, đã lâu không gặp."

"Rất lâu rồi!" Lão Quy nhàn nhạt đáp lời: "Các chủ tìm lão hủ có việc gì sao?"

"Xem như thế đi, vừa rồi cửa bạch ngọc chấn động một thoáng, ngươi cảm nhận được không?"

Lão Quy chậm rãi đáp: "Có một chút."

Trên trang sách có ảo ảnh đi ra, dần dần ngưng luyện thành hình người, tay vị này cầm quạt lông, đầu đóng khăn, trông rất phong lưu phóng khoáng!

Thanh niên thư sinh vung tay lên, giữa hư không xuất hiện một bàn trà, y khẽ cười bảo: "Hồng Mông, uống một chén đi."

Lão Quy hóa thân thành dáng vẻ thanh niên, đi ra từ trong tượng đá, chậm rãi mở lời: "Trà gì vậy?"

"Huyền Thiên trà, sản phẩm ở tầng tám, từ đợt 300 triều tập trước kia ta đã cho người đi lấy về một ít, nếm thử mùi vị xem."

"Ngươi cũng thật là biết hưởng thụ!"

Lão Quy cười một tiếng, vung vẩy áo choàng rồi ngồi xuống đối diện, vừa nhìn thư sinh đối diện pha trà, vừa mở miệng: "Cửa bạch ngọc chấn động, dĩ nhiên ta cảm nhận được, vậy thì sao?"

Thư sinh nói khẽ: "Thượng cổ hủy diệt, cửa bạch ngọc không còn mở ra nữa, không ai có tư cách khiến cửa bạch ngọc mở ra lần nữa! Cho nên nếu cửa bạch ngọc mở ra thì có lẽ đây chính là dấu hiệu một thời đại mới xuất hiện, tân Hoàng giả ra đời!"

"Thì sao?"

Lão Quy bình tĩnh nói: "Thương hải tang điền, tuế nguyệt trôi qua, một ngày nào đó vạn giới sẽ lại nhất thống! Phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân! Thượng cổ cách bây giờ đã vô số năm, có một vị Hoàng xuất hiện để nhất thống chư thiên là chuyện tốt, như vậy vạn tộc cũng có thể an hưởng thái bình một thời gian."

Dứt lời, lão lại cười nói: "Ta làm trấn linh tướng quân hơn vạn triều tập, cũng nên để cho ta báo cáo công tác rồi. Những huynh đệ, lão hữu của ta làm trấn thủ vô số năm, nếu như có một vị Hoàng làm chủ Tinh Vũ phủ đệ, một lần nữa nhất thống vạn giới, lập ra quy củ thì đây chính là chuyện rất tốt! Ta làm trấn linh tướng quân nhiều năm, không có công lao thì cũng có khổ lao, mặc kệ người nào làm Hoàng thì cũng phải ghi nhận công lao của ta!"

Thư sinh rót một chén trà cho lão, mùi thơm lan ra khắp nơi, tản mát ra ngoài cổ thành. Một con tiểu yêu Thủy tộc vô tình đi ngang qua bỗng nhiên từ Vạn Thạch tiến vào Đằng Không, thân thể nhanh chóng biến ảo, một lần đúc thân, hai lần đúc thân. . . liên tiếp đúc xong bảy tám đúc.

Không bao lâu sau, con tiểu yêu ấy đã có thể hóa thành hình một mỹ thiếu nữ xinh đẹp, nó cung kính khom người cúi đầu về phía cổ thành, trong mắt nó tràn đầy linh khí cùng vui sướng.

Nó biết cơ duyên của mình vừa giáng lâm, nó vừa gặp được nhân vật tuyệt thế rồi!

Tiểu yêu không dám rời đi, cũng không dám lên tiếng quấy rầy, nhìn hai người uống trà giữa hư không xa xa, nó cung kính quỳ lạy trên mặt đất, ngoan ngoãn tu luyện tại chỗ. Trong nháy mắt, mùi thơm lại một lần nữa lan tới, khiến cho linh trí của tiểu yêu mở rộng, thân thể lại tiếp tục rèn đúc.

. . .

Lão Quy và thư sinh chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, không ai buồn để ý.

Cơ duyên xảo hợp thì cũng là cơ duyên.

Chỉ có thể nói, tiểu yêu nọ có duyên phận này.

Thư sinh đưa chén trà cho lão Quy, chính y cũng rót một chén cho mình, nói khẽ: "Lần này ta đến đây chỉ muốn hỏi Hồng Mông huynh, ở chư thiên vạn giới, người nào có hi vọng thành Hoàng?"

"Sao ta biết được."

Lão Quy lắc đầu, không nên hỏi ta.

Thư sinh lại nói tiếp: "Vậy lần này cửa bạch ngọc bỗng nhiên chấn động, vị Hoàng kia chẳng lẽ sẽ sinh ra từ trong số 3600 sinh linh ở Tinh Vũ phủ đệ? Vừa rồi ngươi cũng thấy, biến cố xảy ra liên tiếp! Bỗng nhiên có người tử vong trong khi truyền tống, ngươi và ta đều biết khá rõ về Tinh Vũ phủ đệ, vô số lần triều tập trôi qua thì nó cũng sẽ không sụp đổ, đây chính là do vị kia rèn đúc. . . Đây là thần binh tuyệt thế siêu việt! Tử vong trong lúc truyền tống chỉ có ở thời thượng cổ, ta đã từng nghe nói mấy lần, nhưng bây giờ không phải là thời đại khi xưa, tại sao lại có biến cố xảy ra? "

Lão Quy cũng trầm ngâm, "Ý của ngươi là. . ."

"Hồng Mông huynh biết rõ ý ta mà, có phải... Tinh Vũ phủ đệ muốn nghênh đón chủ nhân đời tiếp theo? Nếu nghênh đón chủ nhân đời tiếp theo thì chúng ta phải đi con đường nào? Hồng Mông huynh tốt xấu gì còn có chức vụ, mà ta. . . Tân Hoàng đăng lâm, ta chỉ sợ tai vạ sẽ ngập đầu!"

Thư sinh thổn thức, "Liệp Thiên các, giám thiên xem vạn giới, ta lại đang làm rối loạn! Bấy giờ Liệp Thiên các đã không còn chức năng giám thiên xem vạn giới nữa, bao gồm cả Liệp Thiên bảng đều đã tàn khuyết không đầy đủ. . ."

Lão Quy nói khẽ: "Ngươi làm Giám Thiên Hầu, quả thực là không ổn. Một khi tân Hoàng kế vị, không truy quá khứ thì cũng thôi đi, một khi thanh tra quá khứ thì Giám Thiên Hầu như ngươi đáng chém, chết cũng không oan!"

Lão Quy dứt lời, lại thản nhiên nói: "Ngươi tìm đến ta là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng tân Hoàng là ta ư? Không thể nào, con đường của lão hủ đã định, ta không có khả năng thành Hoàng."

Thư sinh bình tĩnh nói: "Ta tìm đến Hồng Mông huynh chỉ muốn hỏi một vấn đề, mong rằng Hồng Mông huynh nể tình, cho ta một lời nói thật."

Lão Quy thẳng thắn đáp: "Không nên hỏi, ta không muốn nói mà cũng không thể nói."

Thư sinh thở dài!

"Ngươi biết ta muốn hỏi về Tô Vũ sao? Quả nhiên, ngươi cũng biết hắn có quan hệ với Thời Gian sư đúng không? Hiện tại rốt cuộc hắn có ở nội thành hay không?"

Lão Quy thản nhiên đáp: "Không nên hỏi ta, tự ngươi phán đoán đi."

"Aiiiz!"

Thư sinh thở dài một tiếng, bỗng nhiên, y mở miệng hỏi: "Ta không hỏi chuyện này nữa, ta muốn hỏi một câu khác, Hồng Mông huynh có từng nghe qua lời đồn Thời Gian sư chính là người lãnh đạo trực tiếp của ta hay chưa?"

"Từng nghe rồi!"

Lão Quy gật đầu, thư sinh lộ ra vẻ mặt đau thương, "Ta xong đời rồi, nếu Tô Vũ là Hoàng. . . Ta hi vọng mọi chuyện chỉ là do ta suy nghĩ nhiều, bằng không nếu hắn thực sự là truyền thừa Thời Gian sư thì ta chắc chắn sẽ bị truy trách!"

Dứt lời, trong tay y hiện ra một tờ giấy vàng, "Liệp Thiên bảng đã tàn phá, trách nhiệm giám thiên cũng không thể do ta ra sức được nữa!"

Lão Quy chần chờ nói: "Tân triều lên, khả năng truy cứu quá khứ không lớn, huống chi. . . Tô Vũ chưa hẳn đã được Thời Gian sư truyền thừa, Giám Thiên Hầu ngươi lo lắng quá mức rồi! Còn nữa, hắn là chủ nhân thánh thành, nếu Giám Thiên Hầu muốn giết hắn. . . Ta tuyệt đối không cho phép!"

"Ta biết."

Thư sinh thở dài, "Ta không có ý đó, chẳng qua ta đang nghĩ một vài vấn đề, thôi thôi, nhiều năm rồi chưa gặp mặt, không nói mấy cái này nữa, ta kính Hồng Mông huynh một chén. . ."

Lão Quy giơ chén ra đáp lễ, hai người uống cạn chén trà.

Thư sinh không ở lại lâu, trang sách vàng kim trôi nổi, lặng yên không một tiếng động phá toái thời không, thư sinh nhanh chóng tan biến trước mắt.

Bình Luận (0)
Comment