Tô Vũ thản nhiên nói: "Đi theo ta cùng hành động, ngươi phải bảo hộ ta, cảnh giới của ngươi là Sơn Hải thất trọng, sắp bát trọng rồi, thực lực ngươi có thể sánh với Nhật Nguyệt nhất trọng không?"
Hoàng Cửu nhận mệnh, uể oải đáp: "Không thể, nhưng Nhật Nguyệt nhất trọng muốn giết ta thì cũng không dễ dàng."
"Phế vật!"
Tô Vũ tỏ vẻ không vừa lòng, "Nhật Nguyệt cũng không bằng, thế mà dám tới tìm ta gây phiền toái?"
". . ."
Hoàng Cửu kém chút đã điên rồi!
Trong lòng nàng điên cuồng mắng, ta tìm ngươi á?
Ta tìm ngươi bao giờ?
Ta đang êm đẹp truyền tống, bỗng nhiên cánh cửa dị động, vừa bị kéo đến đây liền thấy ngươi giết người, suýt nữa thì bản thân cũng chết rồi, là ta tìm ngươi gây phiền toái sao?
Còn chuyện không bằng Nhật Nguyệt, mẹ nó, ta mới là Sơn Hải thôi!
Vừa nghĩ tới đây, vẻ mặt Hoàng Cửu chợt kinh hoảng, hốt hoảng hét lên: "Không. . ."
Tô Vũ ho nhẹ một tiếng, Cục lông nhỏ ngoi lên trên đầu Hoàng Cửu, hiếu kỳ hỏi: "Sao vậy? Nàng vừa mới mắng ngươi, đây nhất định là muốn hại ngươi, ta muốn ăn nàng, chính ngươi nói rồi mà, sao còn ngăn ta?"
". . ."
Đúng vậy, ngay tại một khắc vừa rồi, Cục lông nhỏ cho rằng mình sắp hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị bắt đầu ăn Hoàng Cửu.
Hoàng Cửu mắng Tô Vũ, nó cảm nhận được.
Cho nên nó muốn ăn Hoàng Cửu để quay về nhà.
Thật không nghĩ đến Tô Vũ lại ngăn cản nó.
Đây không phải là khiến nó chậm trễ nhiệm vụ sao?
Tô Vũ ngăn Cục lông nhỏ lại xong thì cũng không nhìn Hoàng Cửu nữa, cho tới lúc này, hắn mới có thời gian đi xem xét bốn phía, quan sát hoàn cảnh, quan sát hết thảy.
Về phần Hoàng Cửu, có Cục lông nhỏ ở đây thì nàng chắc chắn phải biết điều, Cục lông nhỏ chỉ ước gì nàng lập tức nảy lên ý đồ xấu để nó nuốt chửng nàng là xong.
Tô Vũ nhìn khắp bốn phía, chỗ hắn đang đứng nằm trong núi non trùng điệp.
Bốn phía đều là núi lớn cao vút tới tận chân mây.
Trên vùng trời, nguyên khí nồng đậm vờn quanh núi cao tựa như Thánh cảnh.
Trong núi có thanh âm dã thú gào thét.
Tô Vũ đang đứng ở giữa sườn núi, xem như tương đối bằng phẳng, mà cánh cửa trước đó truyền tống họ tới thì đã biến mất. Tô Vũ khẽ cau mày, đây là tụ hội đến nơi nào đó rồi sao?
Những cánh cửa kia hiện tại đang ở đâu?
Hắn mang theo nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Cửu đang tuyệt vọng uể oải, đoạn hỏi: "Ngươi có biết lúc đi ra cần tụ tập ở nơi nào không?"
Hoàng Cửu nhìn hắn một cái, cúi đầu rầu rĩ đáp: "Không cần, tới nơi này rồi thì đến khi thời gian kết thúc, trên đỉnh đầu ngươi sẽ xuất hiện một lối đi, không khác lắm so với lúc tới! Đến lúc đó sẽ xuất hiện lối đi tương ứng với số lượng người sống, tỉ như sống sót 100 người thì sẽ xuất hiện 100 lối đi, ngươi tiến vào là được. . ."
Tô Vũ gật đầu, Hoàng Cửu thuộc Hoàng bộ, Hoàng Giáp còn là trưởng lão của nàng ta, tin tức mà nàng biết được nhiều hơn chính mình thì cũng không kỳ quái.
"Không Không cũng tới đây à?"
"Ừm."
"Văn Mộ bia của ta đâu?"
Nghe Tô Vũ hỏi, Hoàng Cửu hết sức bất đắc dĩ, nhưng nàng không dám nghĩ lung tung, không thể làm gì khác hơn, đành phải đáp: "Trưởng lão mang nó ở trên người, nếu gặp ông ấy thì ngươi có thể bắt ta để đổi Văn Mộ bia về."
Tô Vũ không để ý tới nàng nữa.
Ta đổi đồ giả về làm gì?
Có bệnh à?
Không Không cứ tiếp tục mang theo đi, giữ đến chết là tốt nhất, lão Vạn làm giả vẫn rất ổn, đến bây giờ mà Không Không cũng chẳng phát hiện ra vấn đề.
Hắn không nói gì với Hoàng Cửu nữa mà là bay lên trời, quan sát khắp bốn phía.
Tô Vũ càng bay càng cao, trong mắt hiện ra thần quang nhìn xuống tứ phương.
Dãy núi này rất lớn.
Chiếm diện tích cực kỳ rộng.
Núi ở nơi Tinh Vũ phủ đệ còn lớn hơn núi ở Nhân tộc, thậm chí không gian nơi đây cảm giác còn vững chắc hơn Nhân cảnh, hết thảy mọi thứ ở đây đều tràn đầy hương vị cổ xưa.
Xem ra bên trong Tinh Vũ phủ đệ có sinh linh tồn tại.
Sinh linh thượng cổ!
Bởi vì đây là hoàn cảnh duy trì để sinh linh tu luyện, duy trì cho họ sinh tồn, bất quá dựa theo giải thích trong tư liệu, một khi Tinh Vũ phủ đệ đóng cửa thì sẽ ngăn cách hết thảy, sinh linh cũng bị hủy diệt.
Nhưng vừa rồi rõ ràng Tô Vũ nghe được tiếng dã thú gào thét.
Tô Vũ rơi vào trầm tư, cấp tốc hạ xuống đất, hỏi Hoàng Cửu: "Trong tư liệu ghi chép của Liệp Thiên các có nói qua nơi này tồn tại sinh linh thượng cổ không?"
Hoàng Cửu cẩn thận đáp: "Trước kia thì có, thế nhưng số lượng không nhiều, vả lại Tinh Vũ phủ đệ phong bế suốt 10 năm, trong mỗi lần đóng cửa thì nguyên khí sẽ biến mất, nguy hiểm vô cùng, cho nên kẻ sống sót càng ngày càng ít. Bây giờ có còn ai hay không thì Liệp Thiên các cũng không rõ, lâu lắm rồi không ai gặp được sinh linh nào còn sống cả."
Tô Vũ khẽ gật đầu, lại nhìn bốn phía, "Đây là tầng mấy?"
Hoàng Cửu nhìn thoáng qua, cảm thụ một thoáng rồi đáp: "Tầng một! Ngươi cảm thụ chất lượng nguyên khí là sẽ biết được, mỗi một tầng chất lượng nguyên khí đều sẽ tăng lên, nơi này nguyên khí có chất lượng không cao, mặc dù nồng đậm nhưng chỉ thích hợp cho Đằng Không tu luyện, người mạnh hơn tu luyện thì sẽ bao phủ lượng nguyên khí quá mức rộng lớn. . ."
Tô Vũ khẽ gật đầu, không tệ, Hoàng Cửu biết khá nhiều, mang theo nàng thì chuyện mà hắn không biết có khả năng hỏi vài câu.
Đương nhiên, Tô Vũ sẽ không tin nàng hoàn toàn.
Không thể bởi vì đối phương là người Liễu gia liền đi tín nhiệm, đó là hành vi ngu ngốc, đừng nói không quen mà dù cho quen thuộc thì cũng không tới mức có giao tình, hơn nữa Tô Vũ còn đang khống chế nàng, nàng ta không thể nào vui vẻ thật lòng được.
"Tầng một. . ."
Tô Vũ thì thào một tiếng, Hoàng Cửu vội vàng nói: "Tầng một có rất nhiều chỗ tốt! Thiên tài địa bảo vô số! Vận khí tốt thì thậm chí cả bảo vật như long huyết cổ thụ đều có thể gặp được, trước đó những bảo vật bên ngoài Tinh Vũ phủ đệ đa phần đều là từ tầng một rơi ra, trong lúc phủ đệ mở cũng sẽ trào ra một ít bảo vật. . ."
"Bảo vật?"
Tô Vũ cười khẽ, bảo vật thì tính là gì!
Ta không thèm để ý tới những vật kia!
Không bận tâm tới Hoàng Cửu nữa, Tô Vũ mở Văn Minh Chí trong biển ý chí ra xem, lúc này, giao diện về Tiên tộc đã hoàn thiện dần.
Vừa nãy nó đã hấp thu 7 vị Tiên tộc!
Trước đó sách cũng đã hấp thu một vị Tiên tộc.
Tổng cộng 8 vị Tiên tộc!
Sắp sửa hoàn thiện trang về Tiên tộc rồi.
Lúc này Tô Vũ có thể cảm nhận được trong trang sách họa của Tiên tộc, hư ảnh tinh huyết Tiên tộc đã mạnh mẽ hơn trước, hắn cảm giác nó đã có thực lực Nhật Nguyệt nhị trọng, trước lúc này, hắn mới chỉ dung nhập một giọt tinh huyết Nhật Nguyệt nhất trọng mà thôi.
"Mới có 8 vị Tiên tộc mà đã có tiến bộ, nếu ta dung nhập nhiều hơn, thậm chí là nhét toàn bộ Tiên giới vào thì. . ."
Tô Vũ nghĩ đến việc này không hề mang theo chút sát khí nào, nhưng mà Hoàng Cửu ở bên cạnh thì lại dựng tóc gáy!
Tên điên kia lại đang suy nghĩ cái gì vậy?
Vừa nghĩ tới đây, nàng bỗng u oán hét lên: "Ta không nghĩ gì hết, ta chỉ suy ngẫm thôi mà cũng không được sao? Ngươi dứt khoát giết ta luôn đi!"
Nàng không chịu nổi!
Nàng chỉ nghĩ một chút về Tô Vũ, chỉ mắng hắn một câu là tên điên thôi, kết quả. . . Cục lông nhỏ lại chuẩn bị kết thúc công việc sớm, há miệng muốn ăn nàng!
Cục lông nhỏ lại hiển hiện thân ảnh, xuất hiện trên đầu nàng rồi nhìn về phía Tô Vũ, ủy khuất nói: "Rốt cuộc có được ăn hay không? Nàng vừa mới mắng ngươi là đồ điên, ta nghe được hết, hay là ăn nàng rồi chúng ta tan làm nghỉ ngơi sớm đi!"
Thật là phiền mà!