Tô Vũ im lặng nhìn về phía Cục lông nhỏ, sau đó bật cười bảo: "Nàng chửi thì cứ chửi đi, không nói ra miệng hoặc không có ý xuất thủ thì ngươi chớ ăn, hù dọa người ta là không tốt. Nói gì thì Hoàng Cửu cũng là đồng sự với ta lần này, vẫn phải cho nàng chút mặt mũi!"
"Vậy được rồi!"
Cục lông nhỏ hờn dỗi, lại tỏ ra uể oải: "Ta sẽ đợi thêm một lát, xem xem chút nữa có cơ hội ăn không!"
Tô Vũ phì cười, "Nếu không có chuyện thì đừng ăn, Hoàng Cửu luôn được Không Không mang theo bên người, có lẽ quan hệ đôi bên rất tốt. Không Không đã trộm mất quan tài của Thiên Cổ, ta cảm thấy quan tài của lão hiển nhiên rất lợi hại, sau này để xem thử có thể đổi nàng ta lấy thứ đó không."
"Quan tài?"
Cục lông nhỏ chớp chớp cặp mắt to, hiểu rồi!
Hương Hương nói rất có lý!
Nó lập tức quay về biển ý chí của Hoàng Cửu, tạm tha cho nàng ta, bất quá Hoàng Cửu thật sự có chút không chịu nổi, tuyệt vọng nói: "Nói gì thì ta cũng là người Liễu gia. . ."
"Chưa xác định!" Tô Vũ bình tĩnh ngắt lời: “Vả lại dù có là thật thì xin lỗi nhé, ta không phải người Liễu gia. Ta biết Liễu gia chứ không biết ngươi, ta chỉ nhận mỗi lão sư mình! Lão sư là lão sư, Liễu gia là Liễu gia, không thể nhập lại làm một! Hoàng Cửu, ngươi nên hiểu rõ ý ta."
Hoàng Cửu bất đắc dĩ nhìn hắn, "Ta cũng không định trở lại Liễu gia, không định nhận thân thích, điều kiện tiên quyết là ngươi phải thả ta ra!"
Thật là!
Ta đâu muốn xen vào chuyện Liễu gia cùng Nhân tộc đâu, phiền toái lắm.
Tô Vũ không thèm nghe nàng nói, hắn đạp không rời đi, bay về nơi xa, Hoàng Cửu vội vàng đuổi kịp, hiện tại nàng chỉ sợ Tô Vũ đi mất thì Cục lông nhỏ xấu xa sẽ ăn luôn nàng rồi bỏ chạy, quay về báo cáo công tác!
Vừa nghĩ tới đây, thần văn trong đầu nàng bỗng nhói lên một cái. Thì ra Cục lông nhỏ giận mà không có chỗ phát tiết, thế nên nó liền há miệng cắn xuống một viên thần văn cho bõ ghét.
Cảm nhận được Hoàng Cửu trừng mắt nhìn mình, Cục lông nhỏ ngang ngược nói: "Ngươi mắng ta, ta tức giận nên mới cắn!"
Hoàng Cửu lặng lẽ giơ ngón giữa, hận chỉ muốn chết đi cho xong!
Nhưng rồi nàng lại vội vàng lắc đầu bỏ ngay suy nghĩ đó, hiện tại đối phương đang chiếm lấy biển ý chí của nàng, nếu nàng nghĩ chuyện gì đấy quá rõ ràng thì Cục lông nhỏ sẽ lập tức cảm ứng được.
Nhân sinh quá gian nan, aiiz!
"Ngươi muốn chết à? Vậy ngươi nói với Hương Hương đi, ta ăn ngươi xong là ngươi có thể hoàn thành nguyện vọng rồi nha!"
A a a!
Phát điên mất!
Lòng Hoàng Cửu sắp đổ sụp rồi, cái tên này thoạt nhìn đáng yêu, trên thực tế lại là ác ma, nó chỉ hận không thể lập tức nuốt sạch nàng vào bụng rồi quay về với Tô Vũ mà thôi.
"Ngươi thật thông minh, biển ý chí của ngươi chẳng thơm gì hết, ta ngủ cũng không ngon, ăn ngươi thì ta sẽ được về nhà đi ngủ. Rốt cuộc lúc nào ngươi mới hố giết Hương Hương, ta ủng hộ ngươi mà, hay là để ta bày kế cho ngươi?"
Cục lông nhỏ nhảy nhót trên chủ thần văn của nàng, xun xoe giật dây: "Không thì ngươi hét lên một tiếng đi, ta chờ ngươi hô xong thì mới ăn ngươi, ngươi chỉ cần hét to rằng Tô Vũ tới đây, ta liền ăn ngươi, Hương Hương sẽ không mắng ta nữa!"
Hoàng Cửu nổi nóng, cấp tốc quát lên trong biển ý chí: "Còn lâu, người đừng mơ, ngươi không thích nơi này thì kệ ngươi, ta không quan tâm. Tốt nhất là ngươi đi tìm Tô Vũ bảo hắn thả ta ra, bằng không thì cả một đời ngươi sẽ phải kẹt lại chỗ ta! Ta là người Liễu gia, chỉ cần ta không phạm sai lầm thì hắn sẽ không giết ta!"
Cục lông nhỏ bày ra vẻ mặt như đưa đám, có điều rất nhanh nó lại nhảy nhót nói: "Không sao, thực lực ngươi yếu như vậy, sau này đi ra khỏi Tinh Vũ phủ đệ rồi thì Tô Vũ sẽ không để ý tới ngươi, ta cũng không cần phải ở lại địa phương quỷ quái này nữa."
Yếu?
Ngươi mới yếu, cả nhà ngươi đều yếu!
"Chao ôi, ngươi mắng Đại Đại nhà ta, mắng cha ta mắng mẹ ta."
". . ."
Hoàng Cửu giật nảy mình, vội vàng hô: "Không có, hiểu lầm rồi, ta không có ý kia!"
Đừng đùa!
Đây mới thực sự là đáng sợ!
“Cả nhà” của nó chính là Bán Hoàng!
Ta nào dám đắc tội bọn họ!!!
. . .
Phía trước, Tô Vũ mặc kệ hai cái tên này.
Bấy giờ hắn đi khắp hư không, cảm ứng nguyên khí, phán đoán nơi phát ra nguyên khí, Hoàng Cửu thấy hắn không đi tìm bảo vật mà chỉ đi lung tung khắp nơi thì nhịn không được tiến lên phía trước nói: "Bảo vật ở tầng một vẫn rất nhiều, dù không tìm bảo vật thì chúng ta cũng nên đi lên tầng cao hơn! Nếu muốn tìm đồ tốt thì từ tầng ba trở lên mới nhiều, phía dưới đều đã bị lục tìm vô số lần rồi!"
Tô Vũ không để ý tới nàng, hắn thu nạp một ít nguyên khí, chờ đợi nguyên khí tụ tập, một lát sau, hắn đuổi theo hướng mà nguyên khí hội tụ.
Hoàng Cửu tỏ vẻ cổ quái, Tô Vũ đang làm gì thế?
Tầng một thật sự không có thứ gì tốt!
Dù sao mỗi 10 năm trôi qua lại có một nhóm người tới, nơi đây đã bị thăm dò quá nhiều năm, quá nhiều lần, đồ tốt đến mấy thì dù cho lần này không tìm được thì lần sau cũng bị đào mất, cơ hồ không còn lại gì hay ho.
Nhưng từ tầng ba trở lên thì đồ tốt vẫn còn không ít.
Đương nhiên, tầng một cũng có, dù sao tầng này chính là một giới diện, cũng có chỗ chưa bị người ta tìm thấy nên có khả năng tồn tại một ít bảo vật.
Kỳ thật tiểu tộc đều tới vì số bảo vật ở tầng này.
Mà có vẻ như Tô Vũ lại không để tâm tới những bảo vật ấy.
Tô Vũ tiếp tục tiến lên, vừa bay vừa cảm ứng nguyên khí lưu động, dãy núi bên dưới dần dần thu nhỏ, núi lớn cũng đang nhỏ đi, điều này đại biểu hắn sắp ra khỏi sơn mạch!
Lúc này ánh mắt Tô Vũ lại lóe lên một cái, hắn hỏi: "Lối thông giữa tầng một và tầng hai ở đâu?"
Hoàng Cửu nhìn chung quanh một lượt, mở miệng đáp: "Vùng núi này được Liệp Thiên các xưng là Mi Sơn (núi lông mày). . ."
Nàng chỉ chỉ dãy núi bên dưới, lại nói: "Đi tiếp về phía trước hơn nghìn dặm sẽ có một dãy núi lớn, cũng là Mi Sơn, hai dãy núi này tương tự nhau, có điểm giống với lông mày của con người. Kỳ thật tầng một rất giống khuôn mặt người, cho nên Liệp Thiên các ghi lại rằng nơi đây là Nhân Diện giới. . . Cửa vào nằm ngay tại phần cuối lối đi."
Nhân Diện giới!
Tầng một, Khai Nguyên.
Khai Nguyên cửu khiếu gồm hai mắt, hai lỗ tai, hai lỗ mũi, Khẩu Khiếu, Thần Khuyết, Bách Hội...
Tầng một thông lên tầng hai, Khai Nguyên phá Thiên Quân!
Làm sao để phá?
Chính là phá Bách Hội mà vào Thiên Quân!
Tô Vũ cấp tốc xác định lại một lượt. Nếu đây là vị trí lông mày, vậy thì Bách Hội. . . Hắn nghiêng đầu nhìn về phía một phương, bỗng nhiên chỉ bên kia rồi nói: "Ở bên đó là phần cuối giới diện đúng không?"
Hoàng Cửu nghi ngờ nhìn hắn, "Không rõ nữa, chỉ biết có Mi Sơn thì ta không tiện định vị, ta chỉ là nhìn địa đồ nên mới biết, mà có đôi khi trải qua thời gian dài khiến địa hình cũng thay đổi. . . Cụ thể có phải ở bên kia hay không thì ta không thể xác định."
Tô Vũ không để ý tới nàng, lẩm bẩm nói: "Nhân Diện giới. . . Nhân Diện giới! Ta hỏi ngươi, Liệp Thiên các biết nơi đây gọi là Nhân Diện giới mà không có suy nghĩ gì sao? Cả giới này lại không có người nào tới dò xét ư?"
"Ngươi có ý gì?" Hoàng Cửu khó hiểu nhìn hắn, "Ý của ngươi là. . ."
"Mặt người thì sẽ có miệng, hai mắt, lỗ tai, mũi. . . Những phương vị này đã có người dò xét qua chưa? Có bảo vật gì không?"
"Dĩ nhiên là đã dò xét qua!"
Hoàng Cửu đáp: "Nhưng dò xét vô số lần, có bảo vật thì cũng sớm đã bị người ta cầm đi. Ta nói rồi, toàn bộ tầng một đã bị lục tung lên nhiều năm, không phải là ngươi cảm thấy còn có người lưu lại bảo vật cho ngươi tới nhặt đó chứ?"
Tô Vũ gật đầu, cũng phải.
Bảo vật có thể tìm đại khái sớm đã bị người khác cầm đi.
Lông mày. . . Lông mày cách con mắt cũng không xa.
Khiếu huyệt ở mắt!
Tô Vũ không nói thêm gì, dọc theo góc độ uốn lượn của vùng núi này, hắn bỗng nhiên thay đổi hướng đi, bay về phía núi bên dưới, không có gì bất ngờ xảy ra thì con mắt sẽ nằm ở hướng đó.
Người chế tạo nên Tinh Vũ phủ đệ chính là dựa theo quy luật này, hắn chắc chắn như vậy.