Tô Vũ vừa bay lên vừa nói: "Phủ đệ đã tồn tại từ thời thượng cổ, rốt cuộc là ai ở thời đại xa xưa ấy chế tạo nên Tinh Vũ phủ đệ? Vì sao phải chế tạo thành hình dạng khuôn mặt người, Liệp Thiên các có ghi chép gì không?"
"Người nào chế tạo ấy hả?" Hoàng Cửu lắc đầu đáp: "Ta thật sự không biết, Liệp Thiên các ghi chép nhiều khi đều là sơ lược, chỉ đơn giản giới thiệu qua một chút, thông tin về Tinh Vũ phủ đệ thì lại càng ít ỏi."
Tô Vũ gật đầu, bỗng nhiên hắn nhìn về phía một phương hướng, vẻ mặt lạnh nhạt, một trang sách trang bay ra, trong nháy mắt trang sách lại bay trở về, mà lúc này phía trên nó lại nhiều thêm một hàng chữ.
Hoàng Cửu kinh hãi!
Nàng còn chưa kịp thấy gì cả thì trang sách kia đã bay trở về, hình như vừa rồi có một vị cường giả dò xét bọn họ, có điều tên kia đã bị giết chết rồi!
"Ngươi. . . sách của ngươi rốt cuộc là bảo vật gì?"
Tô Vũ thản nhiên nói: "Địa binh bình thường thôi, đối phó với Đằng Không còn không phải quá dễ sao?"
Được rồi!
Hoàng Cửu không hỏi nữa, nhưng tim nàng đang đập rất nhanh, quyển sách của Tô Vũ vừa mới hiện ra thì Hoàng Cửu cảm thấy nó có khí tức rất nho nhã, nào ngờ nó lại là hung khí giết người trong chớp mắt. Nàng thật sự sợ hãi, đây chính là tà binh!
"Bây giờ ngươi tên là gì?" Nàng nhìn về phía Tô Vũ, con sói hắn giả trang thật xấu.
"Lang Đồ!"
Tô Vũ đáp lại một câu, mà đúng lúc này, hắn bỗng cảm nhận được trong tầng một đang bùng nổ chiến đấu.
3600 sinh linh thì có chừng một phần ba tiến nhập tầng một, nói một cách khác, nơi đây đang có hơn nghìn người!
Đương nhiên, địa phương này cũng rất lớn.
Chỉ riêng Mi Sơn thôi mà với thực lực của Tô Vũ cũng phải bay thời gian rất lâu.
Đối ứng với cả khuôn mặt thì lông mày chẳng qua chỉ là một phần nhỏ trong đó.
Hoàng Cửu thấy hắn đáp lời nhưng lại không để ý tới nàng nên đành phải chủ động tìm lời nói: "Nơi đây còn tồn tại không ít nguy hiểm tự nhiên, rất nhiều nơi chỉ cần không cẩn thận liền sẽ bỏ mạng mà không hiểu vì sao mình lại chết!"
Nàng giới thiệu tiếp: "Trong ghi chép của Liệp Thiên các, ở Nhĩ Hải (biển Lỗ Tai) có một số thiên tài chết đuối mà không giải thích được nguyên do! Ngươi phải biết, thiên tài thì ít nhất cũng là Đằng Không trở lên, thế mà lại bị chết đuối!"
Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Lẽ thường thôi! Nhĩ Hải, Huyết Nguyên (đồng bằng Máu), hố trời, Song Long hạp. . . đều sẽ tràn ngập nguy hiểm!" (Song long hạp = Eo sông: chỗ hai quả núi kẹp dòng sông ở giữa, vị trí lỗ mũi)
"Ngươi cũng xem qua tài liệu rồi à?"
Không cần!
Tô Vũ thầm nhủ trong lòng, chuyện này mà còn cần xem à, đó là vị trí của cửu khiếu, không nguy hiểm mới là lạ.
Còn nữa, trong cửu khiếu tồn tại một khiếu ở vị trí rốn, đó là Thần Khuyết khiếu.
Nhân Diện giới dựa theo khiếu huyệt phân bố, cho nên chắc chắn sẽ có khiếu huyệt này.
"Thế nên nơi đây ắt sẽ còn tồn tại một hiểm địa, hẳn là vị trí Thần Khuyết. . ."
Tô Vũ thầm nghĩ, lúc này hắn phải quên hết đi tin tức mà mình thu thập được, không nên để những tin tức đó quấy nhiễu, thứ mà hắn muốn tìm và thứ người khác muốn tìm không giống nhau.
Vị trí đôi mắt được xưng là Huyết Nguyên, đó là một dải đất bình nguyên rộng lớn, thế nhưng lại tràn đầy huyết sắc, Tô Vũ cảm thấy đó là biểu hiện của con mắt sung huyết.
"Ở nơi này có lẽ có thể phát hiện thứ gì đó."
Tô Vũ tiếp tục tiến lên, Hoàng Cửu lòng mang hiếu kỳ lật đật bám theo hắn.
Bay đi một hồi, Tô Vũ chợt hỏi: "Thiên Hà cát ở khu vực nào?"
"Thiên Hà không có ở tầng một, Thiên Hà cát có ý nghĩa như tên của nó, là hạt cát trong Thiên Hà, Thiên Hà nằm ở tầng thứ ba. . ."
Tại tầng ba ư?
Tô Vũ tính toán một thoáng, tầng ba đại biểu cho Vạn Thạch, dấu hiệu của Vạn Thạch là hợp khiếu.
Hợp thành 9 khiếu!
Dùng 9 khiếu làm cơ sở!
"Thiên Hà cát. . ."
"Tịnh hóa ý chí lực!"
"Chẳng lẽ là vị trí của một Thần khiếu sao? Hoặc là vị trí hợp khiếu của Nhãn khiếu, rơi lệ thành Thiên Hà?"
Không rõ lắm, phải thấy được tận mắt thì Tô Vũ mới có thể phân biệt đại khái.
Ngô Lam muốn đi tìm Thiên Hà cát, Thiên Hà cát cũng xem như chí bảo của ba tầng dưới, dùng để tịnh hóa ý chí lực.
Tô Vũ không suy nghĩ tiếp nữa, sau khi bay được một quãng thời gian, hắn đã thấy được một mảnh đồng bằng đỏ rực như máu!
Huyết Nguyên được phân làm mấy cấp độ.
Bên ngoài huyết sắc tràn ngập, từng dòng sông máu chảy xuôi bên trên bình nguyên, chờ tới khi thấy rõ thì Tô Vũ liền giật mình, sông máu. . . đó là kinh mạch trong mắt, huyết dịch đang cuộn chảy!
Vì vậy mà gọi tên là Huyết Nguyên (đồng bằng Máu)!
Bên trong Huyết Nguyên còn có sa mạc Cát Bụi màu trắng bao trùm, đó là tròng trắng của con mắt, ở khu vực trung tâm có đầm lầy Hắc Ám, đó chính là con ngươi màu đen.
Vậy thì Nhãn khiếu ở đâu?
Toàn bộ Huyết Nguyên quá rộng lớn!
Không có khả năng khắp nơi đều là Nhãn khiếu.
"Có lẽ Nhãn khiếu nằm ngay tại khu vực trung tâm!"
Hắn cấp tốc bay tới giữa Huyết Nguyên, Hoàng Cửu nhịn không được hô lên: "Cẩn thận một chút, nơi này rất nguy hiểm! Với thực lực của ta thì cũng có thể bị lật thuyền!"
Chạy lung tung làm gì, bên đó rất nguy hiểm.
Ngươi chết cũng chẳng sao, nhưng đừng có liên luỵ ta.
"Nguy hiểm?" Tô Vũ bật cười, "Ngươi mới nên cẩn thận một chút, 300 mét bên phía sườn trái của ngươi có thể tồn tại nguy hiểm, cách xa ra đi!"
Hoàng Cửu nhìn thoáng qua bên kia, sau đó cổ quái mà nhìn Tô Vũ, ngươi là vô địch à?
Ngươi biết nhìn quá khứ tương lai hay sao?
Làm sao ngươi biết bên đó có nguy hiểm?
Nàng nhìn về phía Tô Vũ nói, ngoài một dòng sông máu tồn tại thì chẳng có cái gì đặc biệt hết, bên trên mảnh đồng bằng này khắp nơi đều là sông máu, ai nói rằng như vậy thì liền gặp nguy hiểm?
Nàng không tin!
Tô Vũ mỉm cười, bỗng nhiên, một tay chộp về phía nàng, Hoàng Cửu kinh hãi, một thanh tế kiếm hiển hiện, nhưng biển ý chí chợt chấn động, Cục lông nhỏ lại há miệng muốn ăn nàng. Có điều Cục lông nhỏ còn chưa kịp làm gì thì nàng đã bị Tô Vũ bắt lấy, tiện tay ném một cái, tức khắc rơi vào trong dòng sông máu kia!
Ngay một khắc này, trong sông máu bỗng nhiên có vô số mũi tên máu bắn mạnh, từng đạo mũi tên máu đều cực kỳ cường hãn, có năng lực đánh giết được cả Sơn Hải.
Hoàng Cửu đã khôi phục thực lực, bất quá nàng vẫn chưa thể bình tĩnh lại được. Nàng cấp tốc xuất kiếm, một kiếm rồi lại một kiếm chặt đứt hết thảy mũi tên máu. Lòng nàng sợ hãi không thôi, vội vã đằng không bay lên, cách xa khỏi khu vực này!
Nàng cách không nhìn về phía Tô Vũ, cũng không lo được chuyện Tô Vũ đánh mình, gấp gáp truy vấn: "Làm sao ngươi biết nơi đây có bẫy rập?"
Tô Vũ cạn lời, nói nhảm, phóng to con mắt ra thì nơi này sẽ dễ bị ngứa nhất chứ sao.
Một khi ngứa, con mắt liền đau nhức, xót xa, sẽ muốn chảy nước mắt ra để làm dịu, nước mắt ấy muốn giết ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tô Vũ thở dài một tiếng, "Ngươi đúng là đồ mù chữ, quả nhiên, nền giáo dục của vạn giới đang tồn tại vấn đề, suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết! Ngươi không nhận được giáo dục ở Nhân tộc, Không Không dạy ngươi ngoại trừ giết người thì đại khái cũng chẳng còn gì khác!"
Thực tế con mắt của vạn tộc không hề giống nhau.
Mạch máu trong mắt cũng chẳng hề đồng dạng.
Còn có tận bảy, tám con mắt nữa, cho nên. . . Nhân tộc không phát hiện ra những vấn đề này sao?
Tô Vũ cau mày.
Nhân tộc đã thăm dò Tinh Vũ phủ đệ rất nhiều năm, tối thiểu là phải đến chừng ba bốn trăm năm.
Chẳng lẽ không ai phát hiện ra chuyện gì ư?
"Có lẽ Nhân tộc cũng đã phát hiện một vài vấn đề. Thậm chí có thể liên tưởng đến cửu khiếu. . ."
Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, hắn cho rằng Nhân tộc đã có người dò xét ở mấy vị trí khiếu huyệt này.
Người ngoài không thể hiểu được, người ngoài cảm thấy không có gì, nhưng chẳng lẽ Nhân tộc còn có thể không biết?
Đây chính là một con mắt!
"Nơi ta muốn đi ắt hẳn sẽ có Nhân tộc xuất hiện, hi vọng là không nổi lên xung đột gì!"
Tô Vũ cười cười, nếu như phát sinh xung đột thì tùy tình hình, cứ nhìn mà làm thôi.
Dễ nói chuyện là tốt nhất, không dễ nói chuyện thì hắn cũng đâu phải chưa từng giết người.