Tô Vũ tiếp tục tiến lên, không ngừng tránh đi một vài địa phương nguy hiểm.
Lúc này, ánh mắt Hoàng Cửu đã thay đổi.
Huyết Nguyên vốn là nơi tương đối nguy hiểm, nhưng mà Tô Vũ lại giống như đã từng tới đây, hắn nhẹ nhàng tránh đi không ít địa phương tiềm tàng mối nguy. Có đôi khi hắn vừa đi qua một khu vực thì nơi đó liền bạo phát tấn công.
Tô Vũ lại không coi ra gì, cũng không quay đầu, bởi vì hiện tại hai người bọn hắn chính là tro bụi hạt cát. Tro bụi hạt cát tiến vào trong mắt, con mắt sẽ bị ngứa, muốn gạt bỏ ngươi ra là chuyện quá bình thường.
Chỉ cần liên tục tránh đi để con mắt không quá ngứa là được rồi.
Tầng thứ nhất này chưa hẳn là chế tạo theo ai, thế nhưng người chế tạo nhất định đã mô phỏng lại phản ứng của nhân loại.
Ở tầng một, tất cả mối nguy đều là phản ứng tự nhiên của cơ thể người!
Cho nên ngoại tộc không hiểu, Nhân tộc lại nắm giữ được quy luật, rất nhiều mối nguy đều có thể dễ dàng né tránh!
"Người chế tạo Tinh Vũ phủ đệ nhất định là Nhân tộc!"
Tô Vũ đã triệt để xác định, nếu không phải là Nhân tộc thì không có khả năng hiểu rõ về phản ứng tự nhiên của con người như vậy.
. . .
Ở giữa Huyết Nguyên.
Ở khu vực đầm lầy Hắc Ám hiện tại cũng không phải không có ai, chẳng những thế mà còn có không ít người.
Hiển nhiên không ít kẻ đã được truyền tống tới tầng một.
Qua nhiều năm như vậy, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều đã biết được vài tin tức, chẳng hạn như chỗ nào dễ có bảo vật, chỗ nào dễ có cơ duyên lớn.
Lúc bấy giờ, trong vùng đầm lầy có một mảnh đại địa như Lưu Ly, bốn phía sạch sẽ không có bóng dáng cỏ cây.
Mà giữa mảnh đại địa Lưu Ly này, một con suối tự nhiên đang không ngừng phun lên, hàng loạt nguyên khí tràn lan ra từ đó.
Trong nguyên khí còn kèm theo một vài bảo vật.
Thiên tài địa bảo!
Đây là bảo địa nên người biết đến không ít, chung quanh lưu ly lởn vởn không ít người, nhưng không một ai dám tiến lên lấy bảo vật.
"Đều canh chừng ở đây, định chờ bảo vật tự mình đưa tới cửa sao?"
Bỗng có thanh âm bén nhọn vang lên, một nam tử mũi ưng thâm trầm nói: "Nếu đã tới cả rồi sao còn không dám liều một lần? Đây chính là Thánh Tuyền, ngâm trong Thánh Tuyền thì người chết cũng sống lại, mọc lại thân thể, cường tráng nhục thân. . ."
"Tiếu Lệ, sao ngươi không đi?"
Nơi xa, một đầu mãnh hổ toàn thân tuyết trắng không hóa thành nhân hình mà là bảo trì nguyên hình, đôi mắt hổ lộ ra hàn quang lạnh lẽo, nhìn về phía gã mũi ưng, ngươi nói hay như vậy thì ngươi đi vào đi!
Mọi người đều biết vùng đất này nguy hiểm thế nào.
Đừng thấy nơi đây thoạt nhìn an toàn, trên thực tế nó lại hết sức hung hiểm.
Trên đại địa Lưu Ly sẽ không thể bay lượn, mà dưới mặt đất thì lại nóng như lò lửa, nóng tới mức có thể đốt Đằng Không thành tro bụi, thiêu Lăng Vân cháy thành xương.
Sơn Hải thì mới có thể tiến lên một khoảng, nhưng ở tầng thứ nhất đa số đều là kẻ yếu, cường giả thật sự quá ít.
Ở Tinh Vũ phủ đệ thì phải xem độ tuổi, xem thiên phú.
Tuổi nhỏ đa phần sẽ xuất hiện tại tầng một.
Nhưng tuổi không lớn thì nào có thực lực cường đại như vậy, có thể tới Lăng Vân cũng đã không tệ rồi, còn Sơn Hải Nhật Nguyệt gần như là điều không có khả năng. Ở tầng một cũng rất ít khi có thể thấy Sơn Hải Nhật Nguyệt tồn tại, trừ phi đó là kẻ có thiên phú tuyệt đỉnh, tuổi còn trẻ mà đã bước vào cảnh giới ấy.
Bất quá cũng không phải không ai hành động, lúc này ở một bên khác, một vị Nhân tộc lấy ra một mảnh lá xanh trong tay, phiến lá rơi vào đại địa Lưu Ly, trên mặt đất bỗng nhiên bùng lên ngọn lửa màu đen, có điều nó lại không thể thiêu rụi phiến lá xanh này.
Ánh mắt mọi người khẽ động, đồ tốt!
Mảnh lá xanh kia chỉ sợ có thể so với bảo vật địa giai, bởi vì rõ rang là nó không bị đốt thành bụi phấn.
Nhân tộc mặc dù suy sụp, nhưng bọn họ có nhiều cường giả tiến đánh giới vực bốn phương, kế thừa chút di tích, thế nên vẫn sẽ có bảo vật, chẳng qua là không đủ dùng mà thôi. Xem ra lần này Nhân tộc đã chuẩn bị không ít cho các thiên tài tiến vào đây.
Vị Nhân tộc lấy ra phiến lá xanh thả xuống đại địa Lưu Ly mà không bị đốt cháy, điều này lập tức khiến đám người Nhân tộc chung quanh mừng rỡ.
Quả nhiên có ích!
Nhân tộc không quá quen thuộc với tầng bốn trở lên, ngược lại đối với ba tầng dưới có thể coi là nắm chắc.
Lúc này, có người truyền âm nói: "Quả nhiên Phủ chủ nói không sai, lửa này là đồng hỏa đốt cháy vạn vật, nhưng lại bị minh nguyệt cúc áp chế. Lưu Cực, ngươi đi lấy Thánh Tuyền, chúng ta sẽ ngó chừng những tên khác!"
Đám người vừa lên tiếng tới từ Đại Hán phủ, bọn họ đã ước định sẽ tụ hợp ở nơi này.
Nhân tộc cũng có một vài an bài, các Đại phủ đều có sự phân chia, khu vực bên đây chủ yếu là do Đại Hán phủ tới đoạt bảo.
Nước của Thánh Tuyền có hiệu quả đúc thân, chữa thương, khai trí.
So với Thiên Nguyên quả thì nó trân quý hơn nhiều lắm.
Lấy đi một ít mang về Nhân cảnh, chắc chắn có thể làm cho rất nhiều người được lợi.
Bọn họ vừa nói xong, bốn phía liền có người bắt đầu nhìn chằm chằm, ai ai cũng canh chừng đám Nhân tộc này, trong đó có cả cường giả Thần Ma lộ ra ánh mắt lạnh lẽo, muốn lấy bảo vật cũng không đơn giản như vậy!
Đương nhiên, bọn hắn không ngăn trở những người này đoạt bảo, những năm qua Nhân tộc đều làm vậy, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể mang đi!
Mang đi không được thì chỉ có thể làm áo cưới cho người khác.
Vô số sinh linh chăm chú ngó chừng.
Lưu Cực lộ ra vẻ do dự, bên phía y chỉ có 5 người, bốn phía lại vây quanh hơn mấy chục đầu sinh linh đủ các chủng tộc đều đang đợi y đoạt bảo, lấy đi rồi thì cũng khó thoát khỏi đám người này vây giết.
Ngay khi hai bên đang giằng co, nơi xa, có hai bóng người đạp không bay tới.
Tô Vũ vẫn hóa thành dáng vẻ Lang Đồ, lúc này hắn quét mắt nhìn một vòng rồi lại nhìn đại địa Lưu Ly, khẽ gật đầu, đây chính là chỗ sâu trong con ngươi mà hắn đang tìm!
Rất tốt!
Quả nhiên chính là nơi này.
Về phần con suối phun nước kia cũng không phải tuyến lệ mà là nước đồng tử, Tô Vũ cảm thụ sơ lược một thoáng. Người khác xem thứ đồ chơi này như chí bảo, thế nhưng đối với Tô Vũ mà nói, hiệu quả còn không bằng Ma Thần quả, tuy rằng nó có trợ giúp với việc hắn khôi phục thân thể nhưng rất khó hoàn toàn hồi phục như ban đầu.
Còn về phần có tới mấy chục vị thiên tài của các tộc đang ngó chừng chung quanh thì hắn chẳng hề coi ra gì.
Một đám Đằng Không, vài tên Lăng Vân.
Đây mà tính là cường giả sao?
Đám rác rưởi!
Ở đây, trừ mình ra thì đều là rác rưởi.
Hắn trực tiếp đi đến, không ít người nhìn qua chỗ hắn và Hoàng Cửu. Lúc này Hoàng Cửu không mang mặt nạ, xem xét liền nhìn ra là một tiểu cô nương Nhân tộc. Bên phía Nhân tộc thì lại tỏ ra bất ngờ, giống như chưa từng thấy nàng bao giờ.
Một Nhân tộc, một đầu Ma Lang.
Đây là tổ hợp gì vậy?
Về phần thực lực, những người này đều khó lòng nhìn thấu.
Có người đang muốn mở miệng, Tô Vũ lại thiếu kiên nhẫn nói nhảm với chúng, thần văn chữ "Máu" xuất hiện, trong nháy mắt tất cả mọi người đều lâm vào ảo cảnh. Một quyển sách tràn đầy quang minh và ý vị thánh đạo trôi nổi ở trên không, phút chốc những sinh linh bên dưới dồn dập bị thu nạp vào trong trang sách.
5 vị Nhân tộc thì bị Tô Vũ tiện tay nện một chùy cho choáng váng.
Không có gì để mà nói!
Cũng không cần phải nói!
Không có chút ý nghĩa nào!
Chỉ tổ làm chậm trễ thời gian mà thôi!