Tô Vũ trực tiếp bước lên đại địa Lưu Ly, một ngọn lửa màu đen bốc lên bủa vây lấy hắn. Ngọn lửa màu đen dữ dội kia đang thiêu đốt thân thể nhưng Tô Vũ lại không coi ra gì, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Cửu, thản nhiên nói: "Đi lên, dẫn dắt hỏa diễm làm bùng cháy con mắt! Đám đần độn này không hiểu tác dụng của đồng hỏa, càng gạt bỏ thì đồng hỏa càng mạnh! Đốt cháy thân thể, đốt không chết mới là lạ!"
Hoàng Cửu kinh ngạc hỏi lại: "Ngươi bảo ta dùng cái này đốt con mắt ư?"
Ngươi điên rồi!
Con mắt yếu đuối biết bao, cường giả mạnh tới đâu thì con mắt vẫn tương đối yếu ớt, ngươi lại bảo ta dùng ngọn lửa có khả năng đốt cháy Lăng Vân Sơn Hải đi thiêu cháy con mắt mình. Ngươi muốn ta bị mù à?
Tô Vũ không thèm để ý đến nàng, hắn dẫn dắt ngọn lửa màu đen kia, phút chốc đã tràn vào trong đôi mắt, hỏa diễm rực cháy trong mắt, đầu tiên là đau nhức, rất nhanh lại hóa thành ngọn lửa ôn nhu. Tô Vũ mặc kệ cái này, hắn tiến lên một bước, mở to hai mắt, mặc cho nước suối dâng trào cọ rửa hai mắt của mình.
Con mắt càng ngày càng sáng.
Chứng kiến cảnh tượng đó, Hoàng Cửu bất giác ngẩn ra.
Thế này cũng được sao?
Nàng do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nghe theo Tô Vũ, bước vào trong đại địa Lưu Ly, ngọn lửa màu đen kia lập tức đốt cháy nhục thể của nàng. Dù nàng đã là Sơn Hải cảnh thì vẫn khó mà chịu nổi, cảm giác đau nhức khủng khiếp ập tới, nàng vội vàng dựa theo cách của Tô Vũ, đem hỏa diễm dẫn dắt vào trong hai mắt.
"A a a!"
Một tiếng hét thảm, Hoàng Cửu kém chút đã lớn tiếng mắng chửi, rất nhanh nàng nghĩ tới điều gì, gấp gáp lao về phía Thánh Tuyền, cũng dùng Thánh Tuyền rửa sạch con mắt. Lúc này thì nàng mới thấy thoải mái hơn.
Hỏa diễm tiếp tục lan tràn, nàng không ngừng dùng Thánh Tuyền làm dịu đi, rất nhanh, Hoàng Cửu mở mắt ra nhìn một vòng xung quanh, bỗng nhiên có chút hốt hoảng.
Ánh nhìn đã sáng hơn rất nhiều!
Có cảm giác nàng đã nhìn được xa hơn, mà đôi mắt cũng càng thêm cường đại, không còn yếu ớt như trước. Hoàng Cửu ngây ngốc nhìn Tô Vũ, "Cái này. . . Thánh Tuyền và lửa Lưu Ly là dùng để tôi luyện mắt sao?"
Tô Vũ vừa rửa sạch mắt, vừa nói: "Ngươi cho rằng thế nào? Tinh Vũ phủ đệ chế tạo ra không phải là vì giết người, không cần thiết dùng những địa phương này để giết người! Năm đó Tinh Vũ phủ đệ có vô số cường giả tọa trấn mà lại chỉ lập bẫy để hại đám Đằng Không Lăng Vân. . . Ngươi thật sự cho rằng những cường giả kia nhàn rỗi không có chuyện gì làm à?"
Thật sự là bẫy rập ư?
Thật sự là hiểm địa ư?
Vô nghĩa!
Cường giả chế tạo nên Tinh Vũ phủ đệ không nhàm chán như vậy, thực lực đối phương mạnh mẽ đáng sợ, đối phương chế tạo thứ này không phải là vì giết người, mà là để bồi dưỡng các ngươi, bồi dưỡng một đám thiên tài, bồi dưỡng một đám cường giả.
Người nào có thời gian rảnh rỗi đi hại người cơ chứ.
"A a a!"
Hoàng Cửu đột ngột kêu thảm, đau nhức vô cùng, "Mắt của ta. . . Con mắt của ta. . ."
Mắt phải của nàng bị ngọn lửa thiêu cháy, huyết dịch chảy ròng.
Tô Vũ thản nhiên nói: "Đây là mắt trái, không phải Thánh Tuyền mắt phải! Ngươi làm sai rồi! Ngoan ngoãn làm theo ta là được, nhất định cứ phải tự tác chủ trương, con mắt kém chút đã mù, không sao đâu, cố nhịn một chút, còn có một khu Huyết Nguyên nữa, chút nữa qua bên kia tự nhiên có thể giải quyết phiền toái!"
Hoàng Cửu ôm con mắt đau nhức dữ dội, phẫn nộ nói: "Sao ngươi không nói cho ta biết, con mắt còn phải phân trái phân phải!"
Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Chẳng lẽ ngươi chỉ có một con mắt? Còn nữa, ta không có nghĩa vụ phải nói cho ngươi làm như thế nào, ta có thể nhắc nhở ngươi một câu đã là nể mặt Liễu lão sư rồi. Hoàng Cửu, đừng đánh mất chừng mực, ngươi là tù nhân của ta!"
Hoàng Cửu cực kỳ tức giận, nhưng mà… thôi được rồi, không thể trêu vào gia hỏa này.
Nàng cũng là kẻ ngoan độc, cắn răng không kêu than nữa, mặc dù mắt phải đau nhức khủng khiếp nhưng lúc này nàng cũng không nhiều lời. Nàng cấp tốc dẫn dắt hỏa diễm tiến vào mắt trái, mắt trái trợn to mặc cho Thánh Tuyền cọ rửa.
Càng cọ rửa, càng rực cháy, nàng càng cảm nhận được chỗ tốt của hỏa diễm cùng Thánh Tuyền.
Nàng cắn răng nghiến lợi nhẫn nhịn, thấp giọng nói: "Tô. . . Lang Đồ, ý của ngươi đây là mắt người, mà cường giả chế tạo ra là vì muốn bồi dưỡng tiểu bối, cho nên những hiểm địa trong tầng một đều là chỗ tốt! Nhĩ Hải có lẽ sẽ hỗ trợ cho tai người thính hơn, là ý tứ này đúng không?"
Tô Vũ khẽ cười đáp: "Ngươi cảm thấy sao thì cho là vậy đi, ta chưa từng đi thì làm sao biết."
Đắc ý cái gì!
Hoàng Cửu oán thầm một tiếng, được rồi, không so đo với ngươi, ta cứ moi được chỗ tốt là ổn. Hiện tại cảm giác Tô Vũ thật thần bí, dường như cái gì hắn cũng rành rẽ, cảm giác hắn còn biết nhiều hơn cả trưởng lão.
Đi theo Tô Vũ có vẻ cũng không tệ.
Lúc này, mắt trái của nàng đã sáng ngời gấp mấy lần khi trước.
Khiếu huyệt bên mắt trái có vẻ như cũng đang được cường hóa, lớn mạnh, thậm chí mơ hồ có cảm giác tinh thể sáng long lanh.
Mắt phải đang thụ thương nên nàng phải nhắm một con mắt, mắt trái mở ra nhìn thế giới, mới nhìn thoáng qua một vòng, Hoàng Cửu chợt kinh ngạc thốt lên: "A, kỳ quái, làm sao nguyên khí lại rơi xuống dưới?”
Trước đó nàng còn không thấy rõ ràng, hoặc là nói không cảm ứng được.
Nhưng hiện tại nàng rõ ràng cảm ứng được nguyên khí đều đang rơi xuống phía dưới, không hề giống bình thường.
Bình thường hầu hết nguyên khí đều vờn quanh ở trên không.
Tô Vũ cũng đang quan sát, lúc này mắt trái của hắn cũng cực sáng tỏ. Hắn nhìn về phía vùng trời rồi nhìn xuống bên dưới, rất nhanh lại quan sát Thánh Tuyền một lượt, mở miệng nói: "Bên dưới Thánh Tuyền có đồ vật đang hấp thu nguyên khí! Hẳn là bảo vật!"
"Dưới Thánh Tuyền ư?"
Hoàng Cửu vội nói: "Cái này thì ta đã xem qua ghi chép, nơi này không thể đi xuống, trước kia cũng có người muốn thử, ai ngờ vốn nước Thánh Tuyền có công dụng giúp người chết mọc lại thịt từ xương, nhưng tiến vào liền sẽ phải gánh chịu ăn mòn kịch liệt, dù là cường giả có mạnh đến đâu cũng sẽ bị ăn mòn đến chết!"
"Đúng thế!" Tô Vũ gật đầu, "Cho nên, không thể lặn xuống!"
"Vậy ngươi còn nói có bảo vật. . ."
Tô Vũ không để ý tới nàng, hắn không có gì để nói với đồ ngốc. Thực lực Hoàng Cửu mạnh hơn Ngô Lam nhiều, thế nhưng tính tư duy lại không bằng, không có sức sáng tạo, không độc lập suy nghĩ, không tính là Văn Minh sư, lại còn khuyết thiếu tinh thần thăm dò.
Tô Vũ cười nói: "Bảo ngươi cường hóa con mắt chẳng lẽ để chơi à? Ở nơi này thì các bộ phận thân thể khác không thể tiến vào, nhưng mắt trái thì có khả năng vào được! Đến đây, móc tròng mắt của ngươi ra, ném vào trong đó, ta cam đoan sẽ không có chuyện gì hết!"
"Ta. . ."
Ngươi cút luôn đi!
Làm vậy thì quá đau rồi. Vả lại nếu như bị Thánh Tuyền ăn mòn, tròng mắt không còn nữa thì chẳng phải ta sẽ thật sự thành người một mắt à?