Trên Liệp Thiên bảng, 630 danh ngạch cũng biến động mười bảy mười tám cái trong phút chốc, hơn mười vị thiên tài trong bảng danh sách bị giết cùng một lúc, đây là tổn thất khó có thể chịu đựng đối với bất kỳ chủng tộc nào.
Bởi vì phần lớn thiên tài có thể lên bảng, muốn chứng đạo thành công thì khó, nhưng thăng cấp tới Nhật Nguyệt chỉ là chuyện thời gian.
Cho nên đấy chính là cường giả tương lai, là thành phần quan trọng của mỗi tộc.
Hiện tại thì hay rồi, chết rất nhiều!
Bọn họ tiếp tục quan sát tỉ mỉ xếp hạng của những người khác, không có biến hóa gì lớn, dĩ nhiên, Liệp Thiên bảng không thể bao trùm đến Tinh Vũ phủ đệ, dù có biến động thì cũng rất khó truyền tới.
Liệp Thiên bảng vô phương bắt khí tức, cho nên không có cách nào truyền ra biến động xếp hạng.
Lúc này, người đã chết, trên Liệp Thiên bảng sẽ không còn khí tức của đối phương nên mới có thể xuất hiện tình huống tên của kẻ đó biến thành màu xám xịt.
"Rốt cuộc là kẻ nào làm?"
Một đám người phẫn nộ, mà Đạo vương thì không buồn lên tiếng, người của ông ta lại chết thêm một tên.
Rất tốt!
5 danh ngạch mua thêm đã triệt để phế đi sạch sẽ.
Chỉ còn lại 8 suất!
May là ông đã mua thêm danh ngạch, bằng không thì trong số 8 suất định mức ông sẽ chỉ còn lại 3 người, mà lúc này mới vừa đi vào chưa đến 3 giờ đã chết thành dạng này, sao còn dám hi vọng chiếm lấy vật gánh chịu?
Nói đùa cái gì chứ!
"Tô Vũ. . ."
Đạo vương lạnh lùng hừ một tiếng.
Một đám người tỏ ra nghi hoặc, ngươi lại gọi tên hắn làm gì.
Mà nơi xa, trong cổ thành, Lưu Hồng cười tủm tỉm lên tiếng: "Chết nhiều như vậy à? Thật đáng tiếc! Đạo vương tiền bối đừng gọi ta, có phải do ta giết đâu, ngươi gọi ta cũng vô ích."
Đạo vương hừ lạnh, liếc qua Lưu Hồng, lông mày cau chặt. Trực giác của ông nói cho ông biết mình xui xẻo như vậy khả năng cao là có liên quan tới tên khốn kiếp kia.
Mặc dù hắn còn đang ở trong cổ thành, nhưng Đạo vương vẫn cứ cảm thấy không ổn!
Có lẽ biến cố trong Tinh Vũ phủ đệ nhiều ít gì đấy có quan hệ với Tô Vũ.
Chính ông cũng biết là mình đang nghi ngờ quá nhiều, thế nhưng làm sao cũng không xua tan được loại cảm giác này.
Khó chịu!
Mặc kệ có phải hỗn đản Tô Vũ sai sử hay không, ông đều đã kết thù với hắn.
Rõ ràng là do tam thế thân của ông bị lão Quy tiêu diệt nên ông mới phải bán cả gia sản để mua thêm danh ngạch.
Hết thảy căn nguyên đều là do Tô Vũ!
. . .
Mà lúc này, trong Tinh Vũ phủ đệ.
Hào quang xung quanh sách của Tô Vũ ngày càng thêm thần thánh!
Đúng vậy, là thần thánh!
Trên quyển sách lộ ra thánh đạo chi quang, Hoàng Cửu nhìn mà đau răng, "Ngươi. . . Tà binh của ngươi giết người thành thánh luôn rồi?"
Nói đùa à?
Chớp mắt Tô Vũ đã giết hơn mấy chục mạng, kết quả thứ tà binh kia thế mà còn tràn lan ra ánh sáng càng thêm thần thánh. Gặp quỷ sao?
Tô Vũ không để ý tới nàng, truyền thừa chi hỏa bừng cháy bên trong sách, tịnh hóa hết thảy huyết khí, hắn cười nhạt nói: "Ngươi thì biết cái gì, ta đang siêu thoát cho chúng để kiếp sau chúng học thêm chút tri thức, đây là khai trí cho vạn tộc đấy, trí tuệ không đủ nên ta phải tới để độ hóa!"
Lúc bấy giờ, trên quyển sách của Tô Vũ hiện ra 108 đạo kim văn, đạo thứ 109 thì lại mơ hồ có cảm giác hóa hư vi thật.
Một khi thật sự đạt đến mức hóa hư vi thật, Văn Minh Chí sẽ trở thành Thiên binh chân chính!
Hoàng Cửu nhìn mà ghen tỵ đỏ mắt, nàng lại nói: "Lần này thối luyện mắt phải đúng không? À phải, thủ đoạn đúc binh của ngươi rất lợi hại, về sau có thể đúc cho ta một quyển sách được không?"
Được đằng chân lại muốn lên đằng đầu sao?
Tô Vũ ngoài ý muốn nhìn nàng, ta đã tha mạng cho ngươi, vậy mà ngươi còn dám mặt dày nói ra mấy lời đó?
Hoàng Cửu cũng không quá để ý, nàng cười nói: "Đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ trả tiền mà, tiền mua một thanh Thiên binh thì ta không có, nhưng ta có thể tìm trưởng lão để đòi."
"Ồ!"
Tô Vũ cười nhạo một tiếng, tiền mua một thanh Thiên binh?
Ngươi về nhà tắm rửa rồi đi ngủ luôn đi!
Hắn không thèm để ý đến nàng nữa, hắn cấp tốc thối luyện mắt phải của chính mình, tiếp tục móc tròng mắt vứt xuống Thánh Tuyền bên đây, về sau, cả hai con mắt của hắn đều có thể giao chiến. Tô Vũ cảm thấy chỉ riêng đôi mắt này đã đủ để đánh Lăng Vân!
Có sợ hay không?
Chờ vơ vét xong hết tầng một, Tô Vũ hy vọng khi ấy chỉ một cái đầu của mình cũng đủ đánh được Sơn Hải!
Nơi này quả nhiên vẫn còn rất nhiều đồ tốt!
Về phần những bảo vật tầm thường khác thì Tô Vũ không hề để vào mắt.
. . .
Ở vị trí khiếu huyệt thứ hai, một lần nữa Tô Vũ lại có thu hoạch.
Hai mắt tựa thần!
Mắt trái hỏa luyện như mặt trời sáng chói, mắt phải thì không phải hỏa luyện mà là hàn khí băng phong hệt như mặt trăng rét lạnh.
Trong mắt hắn, hỏa và băng cùng hiện ra.
Một lạnh một nóng, lạnh nóng giao thế khiến cho người ta sinh ra sợ hãi!
Lúc này Tô Vũ thật sự có thể làm được chuyện dùng ánh mắt giết người, trừng người nào thì chết người đó.
Hoàng Cửu thầm thất kinh, Tô Vũ càng ngày càng mạnh.
Mấu chốt là Tô Vũ tìm bảo vật cứ như như lấy đồ trong túi, lúc trước mọi người không nhìn ra, cũng chẳng đạt được hay tìm được những vật này dễ dàng như hắn.
. . .
Lại qua một hồi, trong Song Long hạp.
Song Long hạp là nơi nguy hiểm vô cùng, dựa theo Tô Vũ suy đoán, đây là vị trí của lỗ mũi. Nó có hai hẻm núi lớn bị phong bế, về sau lại có cương phong xuất hiện.
Thế nhưng bởi vậy nên cũng sinh ra vô số bảo vật.
Nhất là trong Song Long hạp có một loại đặc sản mà vô số người truy đuổi tên là Triền Long Mộc.
Dùng Triền Long Mộc thì có thể cuốn lấy cả một con rồng. Thứ này hết sức cứng cỏi, là tài liệu tốt để đúc binh, thậm chí số lượng nhiều thì có thể đúc ra Thiên binh. Nghe đồn tại phần cuối Song Long hạp có một ít Triền Long Mộc lâu năm, thậm chí có thể dùng làm vật gánh chịu!
Đương nhiên, đó chỉ là truyền thuyết do người khác đồn thổi, bởi vì bọn họ vào không được.
Song Long hạp quá nguy hiểm!
Những Triền Long Mộc đó hệt như vật sống, một khi có sinh linh tiến vào Song Long hạp thì tất nhiên sẽ bị chúng công kích.
. . .
Bên ngoài Song Long hạp.
Tô Vũ bật cười, Triền Long Mộc?
Gọi là lông mũi thì có.
Đúng vậy, đây là điều hắn nghĩ tới đầu tiên, thứ đồ chơi kia chính là lông mũi!
Khẳng định!
Dựa theo thủ đoạn và bố cục của người chế tạo nên Tinh Vũ phủ đệ, Song Long hạp là lỗ mũi, vậy nên thứ tùy ý công kích người trong lỗ mũi không phải chính là lông mũi sao?
Nghe nói, Triền Long Mộc vừa to lại vừa dài, vô cùng cường đại.
Không thể không nói, một sợi lông mũi được chế tạo còn lớn hơn so với cự thú.
Đã là lông mũi thì khẳng định số lượng sẽ không ít.
Song Long hạp này rộng đến mấy trăm dặm, lông mũi nằm trong chỗ sâu nhất có khả năng làm vật gánh chịu, thế nhưng Tô Vũ tin chắc nếu có ai dám rút một sợi lông mũi ra thì chắc chắn sẽ gặp phiền toái lớn!
Đành chịu thôi, ai mà rút lông mũi của ngươi thì ngươi cũng muốn đánh chết tên nhổ lông kia, đúng không?