"Song Long hạp. . ."
Tô Vũ bay lên cao nhìn xuống phía dưới.
Lúc này, người ở gần Song Long hạp còn nhiều hơn cả bên Thánh Tuyền, bởi vì đối với rất nhiều người thì Thánh Tuyền không có tác dụng gì lớn, thế nhưng Triền Long Mộc lại là bảo vật.
Dù chỉ lấy được Triền Long Mộc ở vòng ngoài thì cũng có thể mang về chế tạo địa binh.
Còn nếu là Triền Long Mộc tít sâu bên trong thì hoàn toàn có thể đúc đến Thiên binh.
Chỗ càng sâu hơn thì có khả năng ngươi sẽ thu hoạch được vật gánh chịu, đây là thứ trân quý nhất ở tầng một đối với tất cả mọi người, nơi này mới thật sự là bảo địa, hội tụ vô số bảo vật!
Có năng lực thì có thể vào chỗ sâu, có lẽ sẽ có thể đạt được vật gánh chịu!
Đây mới là kiếm được mẻ lớn!
Cho nên ở tầng một, phần lớn mọi người đều tụ tập lại đây, còn lại thì có kẻ sẽ trực tiếp đi lên tầng hai, có kẻ lại đơn giản tìm tòi ở các địa phương khác rồi cũng nhanh chóng rời đi.
Tóm lại, thời điểm Tô Vũ đến, bên ngoài tối thiểu có trên trăm vị thiên tài các tộc.
Mà trong lỗ thủng cự đại còn có âm thanh quát chói tai, tiếng gào thét ấy chứng tỏ đã có người tiến vào trong. Hai lỗ thủng to lớn rõ ràng chính là lỗ mũi.
Đương nhiên, vạn tộc cũng có truyền thuyết.
Nói rằng nơi này năm xưa từng có Cự Long thượng cổ dừng chân, một đực một cái, cho nên ở đây mới có tên là Song Long hạp, còn có lời đồn trong chỗ sâu của Song Long hạp có bảo vật do Cự Long lưu lại, thậm chí có khi còn là thi thể của vô địch.
Đây cũng là nguyên nhân mà vô số các tộc, một đời lại một đời đều đến thăm dò Song Long hạp.
Kỳ thật, rất nhiều người biết tầng một Tinh Vũ phủ đệ được mô phỏng mặt người để chế tạo, cũng biết nơi này có thể là lỗ mũi, dù sao mặt người đều được biết đến rộng rãi, không chỉ ở đây mà Nhĩ Hải hay Mi Sơn cũng đều được các tộc nhận ra, không phải chỉ mỗi mình Tô Vũ biết.
Biết thì biết, nhưng dù sao cũng không phải thật sự, chẳng qua chỉ là mô phỏng.
Chẳng lẽ còn thật sự là mũi người hay sao?
Người nào có mũi dài tới mấy trăm dặm?
Không phải không có ai liên hệ tới điểm này, then chốt ở chỗ ngươi nghĩ theo hướng đó thì cũng không có ích gì, bởi vì ngươi rất khó đi vào. Ngoại tộc không có cách tiến vào mà Nhân tộc thì căn bản là không thể xông tới được chỗ sâu.
Tô Vũ vừa đến, những người khác chẳng mấy chú ý tới hắn, bọn họ còn đang cao giọng nghị luận.
"Các ngươi nói xem năm nay có ai có thể lấy được Triền Long Mộc vạn năm không?"
"Vật kia có thể làm vật gánh chịu được thật à?"
". . ."
Vật gánh chịu là bảo vật trân quý nhất trong mắt mọi người, tầng một chỉ có nơi này là cơ duyên lớn, Triền Long Mộc vạn năm là thứ mà mọi sinh linh đều hy vọng lấy được nhất. Dù chính mình không cần dùng đến, nhưng chỉ cần thu hoạch được, ngươi đi ra ngoài hiến cho vô địch tộc mình ngay trước mặt các vị vô địch khác thì ít nhiều gì cũng sẽ thu về chỗ tốt, mà lợi ích tuyệt đối sẽ không ít!
Nếu trong tộc không có vô địch thì âm thầm đem dâng lên cho chuẩn vô địch của giới vực mình . . . Hoặc là bị giết người diệt khẩu, hoặc là người ta sẽ cho ngươi hàng loạt bảo vật để đổi, bất quá những vị thuộc danh ngạch chính quy thì thông thường sau lưng đều có vô địch ủng hộ.
Bây giờ không chỉ vạn tộc nôn nóng mà Hoàng Cửu cũng thầm truyền âm: "Trong ghi chép của Liệp Thiên các, Song Long hạp chính là bảo địa lớn nhất tầng một! Bên trong có vô số Triền Long Mộc, lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn! Dù chỉ là ở rìa bên ngoài thì cũng là bảo vật quý giá, là thứ mà Đúc Binh sư thích nhất. . ."
Dứt lời, nàng nhìn bốn phía rồi nói: "Nơi này có rất nhiều thiên tài các tộc, ngươi còn muốn giết sao? Giết quá nhiều thì khi ngươi đi ra ngoài sẽ gặp phiền toái lớn! Ta nghĩ ngươi nên giết ít thôi, để đến lúc ra ngoài vẫn còn đông người, còn có thể đục nước béo cò, ngươi giết sạch những người này thì tới lúc đi ra sẽ chỉ còn lại vài người, vậy thì vô địch của vạn tộc sẽ chẳng còn gì phải cố kỵ nữa!"
Hoàng Cửu nói không sai, giết ít thôi thì lúc đi ra sẽ có nhiều người, vạn tộc phải kiêng kị các tộc nên sẽ không dám giết chóc lung tung.
Tô Vũ giết nhiều, tỉ như chỉ còn lại mỗi bảy tám người mà toàn là Nhân tộc, khi đó vạn tộc tất nhiên sẽ bùng nổ, sẽ giận lên đánh chết mọi người, đừng hòng ai nghĩ tới chuyện yên ổn!
Tô Vũ gật gật đầu, cười nói: "Có lý!"
Hoàng Cửu nhẹ nhàng thở ra, may là vẫn chưa điên lắm.
Vừa nghĩ tới đó, một quyển sách bỗng lao lên trên cao, bao trùm thiên địa!
Mà những sinh linh xung quanh lại cứ như chẳng hề phát giác.
Tô Vũ bình tĩnh nói: "3600 vị thì đã chết được bao nhiêu đâu. Tầng một có hơn nghìn người, giết sạch thì cũng mới chỉ mất một phần ba, sợ cái gì!"
"Ngươi. . ."
Tim Hoàng Cửu đập nhanh, sát tính lớn thật!
Quyển sách khổng lồ của Tô Vũ cứ thế bao trùm thiên địa.
Lúc này, dường như có người cảm nhận được, dồn dập ngẩng đầu nhìn lên trời, có điều chỉ thấy tối sầm đi như thể bầu trời đã bị ai đó dùng tay che lại.
Văn Minh!
Đúng, hai chữ "Văn Minh" hiện ra, phảng phất như tràn đầy đạo uẩn, lập lòe hào quang, có người nhìn chằm chằm, có kẻ thì mờ mịt, ánh mắt ngốc trệ, hoang mang hỏi: "Đây là cái gì, cổ bảo à?"
Còn may vẫn có người phản ứng kịp, hoảng sợ quát lên: "Chạy mau!"
Người kia cấp tốc độn không chạy trốn!
Nhưng cuốn sách đã mở ra, từng trang sách phân lập bốn phương, bên trên mỗi trang đều xuất hiện một hư ảnh. Sắc mặt Tô Vũ trắng bệch, hắn muốn thí nghiệm thử hiệu quả.
300 đầu hư ảnh đều là Nhật Nguyệt nhất trọng, không, có con đã tiếp cận Nhật Nguyệt nhị trọng, trong nháy mắt chúng lao thẳng về phía đám sinh linh đang bối rối bên dưới.
Bên ngoài Song Long hạp cũng có khoảng trăm người.
Mà Nhật Nguyệt nhất trọng thì lại có đến ba trăm vị!
Thời khắc ấy Hoàng Cửu cũng há hốc miệng, đây là Địa binh ư?
Ta. . . Ta không tin.
Nào có dạng Địa binh còn mạnh hơn cả Thiên binh thế này.
Ba trăm Nhật Nguyệt!
Mà Tô Vũ đang cấp tốc tiêu hao nguyên khí, lượng tiêu hao thậm chí nhập không đủ xuất, quả thực là hắn đang giết gà mà dùng đao mổ trâu. Bất quá hắn chỉ là vì muốn thăm dò một thoáng, ở tầng này còn có thể dùng, đến tầng cao hơn mà chưa quen thuộc thì dù hắn có muốn dùng cũng chưa chắc đã được.
Phốc phốc phốc!
Từng thanh âm xuyên thấu thể xác vang vọng khắp nơi, ngoại trừ vài tên Nhân tộc thì trên trăm thiên tài tộc khác đều dồn dập bị bắt vào trang sách. Vẻ mặt Tô Vũ tái nhợt, hắn vừa mới tiêu hao rất nhiều.
Hắn hơi quá sức khi phải chống đỡ cho 300 Nhật Nguyệt cùng xuất hiện, then chốt ở chỗ đây mới chỉ là hư ảnh. Hắn cần lực lượng tinh huyết để duy trì, hấp thu lực lượng thi thể để duy trì.
Trong nháy mắt, thiên địa an tĩnh!
300 trang sách nhanh chóng trở về chỗ cũ, mà lúc này, trên một số trang đã nhiều thêm vài dòng ghi chép.
Chứng kiến cảnh tượng đó, Hoàng Cửu sợ hãi tới mức suýt quỳ sụp xuống.
Tô Vũ đúng là ác ma!
Thủ đoạn giết người của hắn quá đáng sợ!
Mà Tô Vũ thì không lo được nhiều như vậy, lúc này hắn thu hồi sách, hai chữ "Văn Minh" trên quyển sách đang nhộn nhạo cuộn trào giống như muốn tấn cấp thành thần văn Nhật Nguyệt!
Đạo kim văn thứ 109 bắt đầu hóa hư vi thật, dần dần, có cảm giác như nó muốn hiện ra, thế nhưng dường như vẫn thiếu một chút gì đó!
Tô Vũ cười một tiếng, bỗng nhiên, quyển sách phóng to che khuất bầu trời, ngăn chặn hai cái lỗ thủng kia, hắn tươi cười nói: "Để bọn chúng ở bên trong chơi đùa một lúc đi. Có vẻ như ta muốn tấn cấp rồi."
Không phải cảnh giới của hắn mà là thần văn "Văn Minh" dường như sắp tấn cấp ngũ giai thần văn, tấn cấp thần văn Nhật Nguyệt!
Mà văn binh thì cũng sắp rồi.
Chỉ còn thiếu chút đỉnh mà thôi.
Đây không phải chuyện gì khó giải quyết, Tô Vũ ngồi xuống, mau chóng lấy ra một vài tài liệu cần thiết, giây tiếp theo, trong tay hắn chợt xuất hiện một cây đại chùy, hỏa diễm bốc lên, tức khắc hòa tan tài liệu.
Ngay sau đó, Tô Vũ mạnh mẽ nện xuống một búa lại một búa, bắt đầu rèn đúc!
Rèn đúc trang sách!
Không chỉ thế, hắn vừa rèn đúc lại vừa lấy ra một dụng cụ to lớn, ném cho Hoàng Cửu rồi thản nhiên nói: "Đi, cắt chém không gian cho ta, cắt chém ra một hình lập phương ngàn mét tiêu chuẩn! Cứ cắt ở nhiều nơi đi, ta cần dùng! Không gian chỗ này có độ vững chắc không hề thua kém gì Chư Thiên chiến trường, không lo sụp đổ đâu."
Hắn muốn gia cố trang sách!
Hiện tại, có vài trang sách của các chủng tộc chưa được hắn rèn đúc.
Hắn muốn rèn đúc các trang sách có các chủng tộc ấy trước. Tuy rằng hắn không có tinh huyết Nhật Nguyệt của những bộ tộc này, bất quá cũng chẳng sao, trước tiên thu vào, không làm tan mất tinh huyết là được.