Mà trong lúc Tô Vũ vừa đánh giết hơn trăm người rồi ngăn chặn lại Song Long hạp.
Bên ngoài đã triệt để sôi trào!
"Đáng chết!"
"Rốt cuộc là ai?"
Hầu hết cường giả đều nhìn về phía Nhân tộc, Ma Qua của Ma tộc cả giận quát: "Đại Chu vương, là đòn sát thủ của Nhân tộc các ngươi ư?"
Đại Chu vương bình tĩnh hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy người nào trong tộc chúng ta có thể làm được việc này?"
Thuấn sát hơn trăm người cùng lúc!
Ông nói: "Có lẽ bọn họ gặp mối nguy gì đó, Tinh Vũ phủ đệ vốn là nơi nguy hiểm trùng trùng."
"Nói hươu nói vượn!" Ma Qua nổi giận, "Nếu tao ngộ mối nguy, vì sao Nhân tộc các ngươi lại không chết, kẻ chết đều là thiên tài các tộc khác?"
Đại Chu vương cười nhạt, "Vậy mà còn không hiểu sao? Có lẽ do họ tiến nhập một số bảo địa nguy hiểm, nhưng Nhân tộc vốn bị các ngươi nhằm vào, các ngươi có thể tiến vào bảo địa trong khi người của tộc ta thì bị chặn ngoài. Sau đó, bảo địa biến động, người của các ngươi bỏ mạng, người của chúng ta lại còn sống, việc này chẳng nhẽ lại kỳ quái lắm sao?"
Ông tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, "Thuấn sát trên trăm thiên tài là việc không tưởng. Những thiên tài này nhiều ít gì đều có chút bản lãnh, hoặc là Đằng Không hoặc là Lăng Vân! Thuấn sát là việc rất khó, dù Nhật Nguyệt đích thân ra tat thì cũng không thể giết nhẹ nhàng như vậy, cho nên, tám chín phần mười vẫn là bản thân Tinh Vũ phủ đệ xảy ra vấn đề! Chỉ có thể nói. . . người của Nhân tộc ta bị nhằm vào, nhưng kể ra như thế cũng có chỗ tốt, tộc ta không tiến vào được tự nhiên là không gặp nhiều nguy hiểm bằng tộc các ngươi."
Ông nói có lý không?
Có!
Nhưng mà tất cả mọi người đều không cam tâm!
Có người vô cùng phẫn nộ!
Nhân tộc không chết mấy người, trong khi đó vạn tộc đã chết hơn 200 vị!
Bây giờ mới chỉ là ngày đầu tiên mà thôi.
Ngày đầu tiên vẫn còn chưa kết thúc.
Tiếp tục như thế chẳng phải là qua nửa tháng sau, thiên tài các tộc đều chết hết sao?
Nghĩ đến mà sợ!
Lúc bấy giờ, có người nhịn không được đề xuất: "Chư vị, có biện pháp nào thông tri người ở tầng trên xuống dò xét thử xem sao không? Nơi xảy ra chuyện hẳn là ở tầng một, cứ để mặc bọn họ tự sinh tự diệt không phải là biện pháp! Tối thiểu tầng một phải có hơn ngàn sinh linh, dựa vào tộc độ này, chưa đến ba ngày có khi đều đã chết sạch!"
Tốc độ lối đi đứt gãy quá nhanh, không thích hợp, tuyệt đối không thích hợp!
Mà lúc này, Đạo vương bỗng âm dương quái khí nhìn thẳng về phía cổ thành, lạnh lùng chất vấn: "Người bình thường không làm được nhưng có kẻ sẽ làm được. Tô Vũ, ngươi nói đúng không?"
". . ."
Lưu Hồng cũng thấy kinh ngạc, đúng vậy, người bình thường không làm được, nhưng kẻ không tầm thường thì lại có khả năng.
Quả là sát phôi!
Nhưng không phải lão tử đang giả mạo thành hắn sao?
Đạo vương thế mà cũng dám đẩy nồi lên trên đầu ta?
Lưu Hồng lười biếng hỏi: "Đạo vương có ý gì?"
Đạo vương âm lãnh đáp: "Ta có ý gì thì ngươi nên biết rõ mới phải. Tầng một là nơi tu giả trẻ tập trung. Dù Ma Đa Na có tiến vào đó thì cũng không hứng thú lạm sát kẻ vô tội, càng không đồ sát cả Ma tộc. Duy chỉ có một người, thí dụ như Tô thành chủ tiến vào, chỉ sợ sẽ không quản việc này mà giết chóc hàng loạt, dù sao xưa nay Tô thành chủ sát sinh vốn cũng chẳng quản mấy chuyện ấy!"
Lưu Hồng bật cười, "Ta? Ta giết chóc? Cái nồi này ta không đội nổi đâu."
Đạo vương không buông tha, "Ngươi thật sự là Tô Vũ sao?"
Nghe thế, vô số ánh mắt dồn dập nhìn về phía Lưu Hồng.
Không sai, hắn thật sự là Tô Vũ sao?
Không phải là Tô Vũ thật đã tiến vào Tinh Vũ phủ đệ, còn đây là kẻ giả mạo đấy chứ?
Không thể không hoài nghi!
Đệ nhất Thiên bảng Ma Đa Na cũng không làm được chuyện thuấn sát cả trăm người cùng lúc như thế, thế nhưng có một người làm được, Tô Vũ!
Là Tô Vũ làm sao?
Nếu đó là Tô Vũ, vậy thì vị Tô Vũ này lại là ai?
Lưu Hồng bật cười, hỏi vặn lại: "Đạo vương, không phải ngươi lại muốn đẩy ta vào trong đống lửa đó chứ? Không có việc gì lại cứ muốn tìm ta gây phiền toái, ta đã đào mộ tổ nhà ngươi hay là ngủ với vợ ngươi?"
Đạo vương lạnh lùng nhìn gã, ông cũng không nhiều lời, chỉ thản nhiên nói: "Ta cam đoan ngươi ra khỏi thành sẽ không có ai ra tay với ngươi, ngươi chỉ cần ra khỏi thành một chuyến cho chúng ta xem xem ngươi có phải Tô Vũ thật không là được!"
Lưu Hồng nhịn không được cười ầm lên, "Ngươi có bệnh hay là ta có bệnh? Ngươi hoài nghi ta nên ta phải nghe theo mọi lời ngươi nói à? Được, ngươi đến đây cho cổng lớn Thánh Thành một quyền đi, nếu ta không phải là Tô Vũ thì Tinh Hồng đại nhân sẽ không ra ngoài xử lý ngươi được. Ngươi tới đi, Đạo vương, nếu ngươi không dám tới đánh một quyền thì ngươi chính là cháu của ta, ngươi có dám không? Nếu ngươi không dám, chẳng phải ngươi còn có đồ đệ, còn có môn đồ sao? Ngươi chưởng quản Đạo vương giới vực, chẳng lẽ không có thuộc hạ đắc lực nào nguyện ý làm thay ngươi? Kêu chúng tới thử xem, tốt nhất là Nhật Nguyệt cửu trọng ấy, bằng không. . . ngươi cẩn thận thuộc hạ của ngươi lại có ý đồ xấu với ngươi. Nếu ta là ngươi thì sẽ hố giết bọn hắn một lượt, cẩn thận bị cấp dưới cắn trả!"
Sắc mặt Đạo vương tối sầm, lần nữa chất vấn: "Ngươi không dám ra ngoài sao?"
"Đúng vậy đấy!"
Lưu Hồng cười nhạo, "Ta không dám, thì sao? Ngươi cho rằng ta hài tử ba tuổi à? Ta ra ngoài rồi ngươi đánh chết ta, ta biết đi đâu để đòi lí lẽ, ta chỉ là Lăng Vân nhỏ nhoi, nào dám ra khỏi thành. Đạo vương, tới đây đi, cho ta một chưởng nào! Ta sắp sửa chửi cả mấy đời tổ tông nhà ngươi, đào mộ tổ cả nhà ngươi mà ngươi còn không dám đụng đến ta, vô địch như ngươi quả là phế vật! Như này mà còn dám xưng vương, gọi mình là vô địch?"
"Ha ha ha!"
Lưu Hồng cười to, gương mặt lộ vẻ trào phúng khinh bỉ, "Phế vật! Nếu Tô Vũ ta mà tiến vào Tinh Vũ phủ đệ thì nhất định sẽ chuyên giết người của ngươi, giết sạch sẽ mới thoải mái! Đạo vương, ngươi muốn khôi phục tam thế thân thì cứ chờ kiếp sau đi!"
". . ."
Đạo vương lạnh lùng nhìn gã, không nói thêm gì nữa.
Đây là Tô Vũ sao?
Ông không biết.
Thế nhưng, ông chỉ cần biết rằng, dù có phải hay không thì sớm muộn gì ông cũng phải đích thân lấy mạng Tô Vũ, kẻ này nên giết!