Hai thần văn tấn cấp Nhật Nguyệt, Văn Minh Chí tấn cấp Thiên binh!
Mà trong biển ý chí của Tô Vũ cũng nhấc lên một hồi sóng cả, biển ý chí đang khuếch đại không ngừng. Nếu dựa theo cường độ và độ rộng của ý chí lực thì Tô Vũ đã sớm nên hợp khiếu tiến vào Văn Minh sư Sơn Hải.
Có điều trước đó do Tô Vũ dùng Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch tu luyện nên khiếu huyệt đã trở nên quá mạnh, vả lại còn là lớn nhỏ không đều, hợp khiếu cũng vì vậy mà trở nên rất khó khăn.
Cho nên, Tô Vũ vẫn chỉ là Lăng Vân cửu trọng.
Thực ra Tô Vũ cũng không muốn hợp khiếu.
Thứ nhất, thần văn của hắn còn chưa đủ số lượng.
Thứ hai, Thần khiếu vẫn chưa mở ra đến 360 cái.
Hiện tại hợp khiếu hầu như không giúp gì nhiều cho Tô Vũ, chờ đến khi 360 Thần khiếu được mở ra toàn bộ, sự cường đại đạt đến nhất thống, dựa theo tình huống nguyên khiếu lúc trước, hắn có thể tự động hợp thành cửu khiếu, trong một ngày bước vào Sơn Hải cửu trọng là chuyện bình thường.
Dù vẫn chưa bước vào Sơn Hải nhưng biển ý chí của Tô Vũ vẫn còn đang khuếch trương, thần văn Nhật Nguyệt mang tới trùng kích khiến cho biển ý chí của hắn đang không ngừng bành trướng.
Văn Minh Chí chính là thần văn của hắn.
Văn Minh Chí mạnh mẽ, kéo theo Tô Vũ cũng mạnh mẽ hơn.
Giờ khắc này, theo sự tiến bộ của Văn Minh Chí, trong mắt Tô Vũ đã có Nhật Nguyệt chuyển đổi, dần dần chiếu rọi ra dáng vẻ một quyển sách, dường như hắn thấy được rất nhiều thứ.
Hắn nhìn về hướng Hạ Hổ Vưu, khí tức của Hạ Hổ Vưu đang tăng cường, cậu ta đang nhắm mắt hưởng thụ, bỗng nhiên sắc mặt của cậu biến hóa, vội mở mắt nhìn về phía Tô Vũ, trong lòng âm thầm giật mình.
Trong khoảnh khắc mới rồi cậu cảm nhận được có cái gì đó như mới đâm xuyên bản thân.
Mà Tô Vũ vẫn nhìn về phía Hạ Hổ Vưu, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được một loại thị cảm hoàn toàn khác biệt về thời gian và không gian.
Hắn nhìn Hạ Hổ Vưu nhưng thứ hắn thấy không phải cậu mà là một thanh đao!
Một thanh đao rất mạnh!
Một thanh đao bị phong ấn ở trong cơ thể cậu, đao tổ truyền của Hạ gia, đao của Đại Hạ vương!
Tô Vũ yên lặng quan sát, thì ra là thế.
Nghe nói Đại Hạ vương không còn sử dụng thanh đao mà mấy trăm năm trước ông thường dùng, thì ra đao của ông đang nằm trên người Hạ Hổ Vưu, ở trong thân thể cậu ta.
Đó là một thanh đao bị phong ấn, thế nhưng vẫn rất mạnh mẽ.
Có lẽ bởi vì Hạ Hổ Vưu không thể chưởng khống nên mới chưa phát huy ra toàn bộ thực lực, nhưng có thanh đao này trên thân, thực lực Hạ Hổ Vưu tuyệt đối sẽ không yếu, tối thiểu thì cũng không yếu như biểu hiện bên ngoài.
Có thể giết Lăng Vân là điều tất nhiên, có thể giết Sơn Hải hay không. . . Tô Vũ cho rằng cậu có thể.
Tô Vũ vẫn yên lặng nhìn cậu, Hạ Hổ Vưu bị nhìn mà nổi cả da gà, không quá tự tại, cậu hạ xuống hư không, tò mò hỏi: "Ngươi nhìn khiến ta rất khẩn trương, làm gì thế?"
Ánh mắt Tô Vũ lúc này thoạt nhìn vô cùng thâm thúy.
Cặp mắt của hắn đã được thối luyện, vốn dĩ đã rất mạnh mẽ, hiện tại hai thần văn tiến vào Nhật Nguyệt lại có đặc tính dò xét quá khứ tương lai, càng làm cho Tô Vũ nhìn người mà khiến cho người ta phải rùng mình.
Tô Vũ không để ý tới cậu nữa, hắn quay sang quan sát Hoàng Đằng.
Bên kia, Hoàng Đằng khẽ giật mình, vội vàng liễm tức, nhưng trong chớp nhoáng ấy, Tô Vũ vẫn thấy được 240 nguyên khiếu đang tỏa ra hào quang sáng lạn.
Khai khiếu 240 cái!
Bên ngoài thân thể tự mang một tầng vòng sáng, đó là biểu hiện của 36 đúc, bây giờ thực lực Hoàng Đằng là Lăng Vân lục trọng.
240 khiếu, thân thể 36 đúc, Lăng Vân lục biến.
Nếu 240 khiếu có thể hình thành công pháp hoàn chỉnh, hoặc là một hệ thống vận chuyển, Lăng Vân mỗi một lần biến hóa sẽ gia tăng gấp 1.5 lần, vậy thì Hoàng Đằng sẽ có thực lực bùng nổ vượt qua lực lượng 30 vạn khiếu, tiếp cận Nhật Nguyệt nhất trọng.
Bất quá. . . Rõ ràng là y không thể.
240 khiếu của y không hình thành hệ thống hoàn chỉnh, chỉ có 144 khiếu trong đó mới là một chỉnh thể.
Do vậy, thực lực Hoàng Đằng không phát huy tối đa được. Tô Vũ đơn giản phán đoán một thoáng, đại khái là y nằm ở khoảng 10 - 15 vạn khiếu, có thể so với Sơn Hải thất trọng thông thường.
Như vậy thì xem ra chênh lệch vẫn còn rất lớn.
Công pháp 144 khiếu đã là cực hạn.
Trừ phi đến Nhật Nguyệt mới có thể đem lực lượng khiếu huyệt bên ngoài 144 khiếu đó chuyển đổi thành thực lực, đây là lực lượng của một khiếu Nhật Nguyệt.
Bằng không, dưới Nhật Nguyệt thì dù ngươi khai khiếu nhiều mà không thành hệ thống, thực lực cũng không thể biến đổi quá lớn.
Còn về Tô Vũ, bởi vì hắn mở ra 360 khiếu lại chủ động vận chuyển, 40 khiếu hợp nhất nên mới có cơ sở mạnh mẽ như thế.
Dĩ vãng, Tô Vũ hiển nhiên không thể nhìn thấu Hoàng Đằng.
Nhưng hôm nay lướt thoáng quá liền nhìn ra không sai biệt lắm.
Trên trán Hoàng Đằng dần dần rịn ra mồ hôi, lúc này đối mặt với sự quan sát từ Tô Vũ, y lại cảm thấy còn kinh khủng hơn cả khi tao ngộ Nhật Nguyệt, thậm chí mơ hồ còn có loại cảm giác đối mặt với vô địch, rồi bị vị vô địch ấy xem thấu hết thảy mọi thứ của y.
Tô Vũ không phải vô địch, cũng không phải Nhật Nguyệt. . . Hoặc có thể nói là bởi vì thần văn của hắn đã đến Nhật Nguyệt lại tăng thêm đặc tính của thần văn "Văn Minh", nhờ có ánh mắt đặc thù nên hắn mới thấy được thứ mà kể cả Nhật Nguyệt đều khó nhìn thấu được.
"Tô Vũ. . ."
Hoàng Đằng có chút khẩn trương, "Đừng nhìn ta như vậy, mặc dù hai ta không quen thân nhưng ta và lão sư ngươi đã quen biết từ lâu!"
Tô Vũ cười cười, thần quang trong mắt bị thu lại, không nhìn y nữa, Hoàng Đằng lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Tô Vũ càng ngày càng đáng sợ!
Thật sự là càng ngày càng đáng sợ!
Lần trước gặp được Tô Vũ ở cổ thành, mặc dù bị hắn một quyền đánh bay, nhưng thời điểm đó Tô Vũ mang đến cho y cảm giác cũng chỉ là thực lực mạnh mẽ hơn y một chút. Còn nếu nói về thần bí hay thâm thúy thì hoàn toàn không tồn tại.
Nhưng hôm nay Tô Vũ lại hoàn toàn khác biệt!
Hạ Hổ Vưu vội vàng nói sang chuyện khác: "Tô Vũ, ngươi phong ấn Song Long hạp, bên trong còn có không ít người. . . Ngươi chuẩn bị giết hết à?"
Người bên ngoài Song Long hạp đã bị Tô Vũ giết sạch rồi.
Nhưng lúc này Văn Minh Chí còn đang chặn kín lối ra Song Long hạp, đây là định một mẻ hốt gọn luôn sao?
Hạ Hổ Vưu khuyên nhủ: "Giết chóc quá nhiều sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết."
Tô Vũ đi tới cửa vào Song Long hạp, khẽ cười, "Sợ à?"
"Không có!"
Hạ Hổ Vưu giải thích: "Dù ngươi có giết sạch thì ta cũng chẳng sợ. Bất quá ngươi vẫn nên cẩn thận một chút với đỉnh cấp thiên tài! Có kẻ là hậu duệ của vô địch hoặc là đích truyền, khả năng sẽ có không ít bản lĩnh phòng thân!"
Tô Vũ gật đầu, trước đó hắn cũng từng nghĩ qua, tỉ như lúc trước Phù Thổ Linh đã lấy ra Ngũ hành thần phù.
Thế nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy dù là thần phù của vô địch, có điều ở trong tay người bình thường thì cũng không phát huy ra lực lượng quá mạnh, nhưng vừa rồi hắn đã thấy được đao trong cơ thể Hạ Hổ Vưu.